Editor: Vương Chiêu Meo
Niên đại này, mọi người không phân biệt rõ ràng giữa ngồi tù với tạm giam, thậm chí có rất nhiều người cho rằng đã bị công an bắt đi hỏi chuyện không khác gì đã gây ra tội.
Lý gia gào lên qua cánh cửa:
- Nhà các người không còn thanh danh, nhà chúng tôi thanh danh cũng không dễ nghe!
- Đấy là các người tự tìm!
Một câu đã đánh trả lại Lý gia.
Bà Lý trừng mắt nhìn Thôi Viện:
- Các người muốn nói chuyện pháp luật đúng không? Việc này đều do Thôi Viện làm. Không có quan hệ gì đến nhà tôi. Tôi giao cô ta cho các người, tùy các người xử trí!
Nói xong, liền định đẩy Thôi Viện đi ra. Thôi Viện tất nhiên là không chịu, liều mạng bám chặt khung cửa.
Một đám người anh Lưu cũng không dễ đuổi như thế, trực tiếp phủ quyết đề nghị của bà ta.
- Bà định lừa ai hả? Ai mà không biết Thôi Viện là con dâu nhà bà! Vì sao cô ta lại đối phó với ông chủ Cố? Còn không phải là vì sinh ý cửa hàng nhà các người sao? Giờ xảy ra chuyện lại nói không có quan hệ gì đến các người, chúng tôi không chấp nhận!
- Đúng! Nghĩ đẩy một người ra chịu tội là xong việc rồi hả! Tưởng bở! Tôi nói cho các người biết. Không cần phải đến một tháng. Bọn này không có nhiều thời gian chơi đùa với các người. Cho các người nhiều nhất hai ngày. Chuẩn bị ăn tết rồi, ai mà có kiên nhẫn náo loạn qua năm chứ? Nếu sau hai ngày, các người chưa nói được câu nào vừa lòng, thì bọn này sẽ đến xưởng dệt tìm lãnh đạo nói chuyện! Để xem bọn họ còn muốn có viên chức tâm tư ác độc, làm lơ pháp luật như nhà các người không!
Bên trong tiệm may, vợ chồng ông Lý luống cuống.
Trong ba người con trai của họ, thằng cả là người có tiền đồ nhất, không thể để người ngoài chơi xấu khiến cho công tác của thằng cả không còn nữa. Lý đại càng hiểu rõ điểm này, lửa giận tăng lên, trực tiếp túm lấy Thôi Viện, hất cô ta xuống đất.
- Đều là con đàn bà thối này chọc họa! Khóc! Cô còn không biết xấu hổ mà khóc hả! Nếu không phải do cô thì nhà chúng ta phải chịu như thế này sao? Giờ mỗi ngày tôi ở nhà bị hàng xóm nói mát, trong xưởng thì bị đồng nghiệp chỉ chỉ trỏ trỏ.
Càng nói càng giận, Lý đại không nhìn được tay đấm chân đá.
Âm thanh kêu rên xin tha của Thôi Viện không ngừng bên tai.
Cuối cùng vẫn là bà Lý sợ gây ra án mạng nên ngăn con trai:
- Sự tình đã như này rồi, con đánh cô ta thì có ích lợi gì. Giờ quan trọng nhất là xem giải quyết những người ngoài kia như thế nào. Kể cả họ không đi tìm lãnh đạo của con, thì cứ đứng ngoài cửa thế kia, nhà ta còn buôn bán thế nào, sinh hoạt thế nào?
Con dâu thứ hai Lý gia nói:
- Chuyện này dễ làm. Bọn họ hung hăng như thế thật ra cũng vì muốn kiếm chút tiền mà thôi.
Bà Lý trầm mặt:
- Nhìn bọn họ là biết sẽ công phu sư tử ngoạm, tiền này chị ra được à?
Con dâu thứ hai liếc mắt Thôi Viện:
- Việc này là do chị dâu gây ra, tất nhiên là do chị dâu trả.
Bà Lý liếc cô ta trắng mắt:
- Trong tay cô ta có được bao tiền chứ?
- Không nhất định. Nếu chị dâu có thể sử dụng tiền tài thu mua người khác làm việc thì chắc chắn là có giấu tiền riêng. Nếu không đủ thì không phải còn có Thôi gia sao?
Tròng mắt bà Lý chuyển động:
- Được! Cứ làm thế đi! Để cô ta tự giải quyết! Nếu cô ta không giải quyết được thì cũng đừng vào cửa Lý gia chúng ta nữa. Lý gia chúng ta mấy đời thanh bạch, tự dưng cưới phải đồ phá của này! Con trai ta tuấn tú lịch sự, còn là cán bộ, giờ trong nhà mọi thứ đều tốt, muốn dạng con gái nào mà chẳng được!
- !!!
- Mẹ nói này, thằng cả. Lúc trước muốn cứu cô ta ra, là vì sợ cô ta phải ngồi tù thật thì không tốt cho Đại Bảo, Tiểu Bảo. Hai đứa nó không thể có người mẹ tội phạm bị phạt cải tạo lao động được. Mẹ nghe người ta nói, ba mẹ phạm tội thì con cái không thể làm quân nhân, không thể làm cán bộ. Nếu không phải vì tiền đồ của hai đứa cháu thì mẹ quan tâm cô ta ngồi tù hay không làm gì. Giờ cô ta ra ngoài rồi, Lý gia chúng ta không thiếu nợ cô ta, nên hai đứa nhanh mà ly hôn đi!
Thôi Viện thần sắc hoảng hốt:
- Không! Con không ly hôn! Mẹ, mẹ đừng để anh ấy ly hôn với con! Con sẽ đi tìm nhà mẹ đẻ, con sẽ nghĩ biện pháp để xử lý tốt chuyện này. Đừng ly hôn mà!