Editor: Vương Chiêu Meo
Cục Công An.
Khi Cố Nam Sóc tiến vào, Thôi Viện đang co rúm người trong một góc tường.
Công an chưa làm gì cô ta cả, ngoài việc hỏi vài câu thì chưa từng tra tấn, đe dọa, hay gây bạo lực gì cả. Nhưng phải ngồi hai ngày trong nhà tù âm u, ẩm ướt, áp lực chật chội, lại có cây đao “Ngồi tù” treo trên đỉnh đầu, Thôi Viện bị khủng hoảng tâm lý nghiêm trọng, sắc mặt không tốt. Thấy Cố Nam Sóc đi tới đây, bị cửa sắt ngăn trở, nhưng vẫn thò tay ra định tóm anh.
- Cứu tôi với! Cố Nam Sóc! Cậu nhất định phải cứu tôi! Tôi sai rồi! Tôi đã biết sai rồi! Tôi sẽ nhận lỗi với cậu. Tôi sẽ quỳ lạy cậu, được không? Tôi không muốn ngồi tù! Cậu nói với công an mau thả tôi ra đi. Chỉ cần cậu chịu thả tôi ra thì cậu muốn tôi làm gì cũng được! Tôi không thể ngồi tù! Tôi mà ngồi tù thì hai đứa con của tôi phải làm sao bây giờ? Cố Nam Sóc, tôi cầu xin cậu! Cậu tha cho tôi lần này được không?
Vừa nói, cô ta vừa rơi lệ đầy mặt, khóc rống kêu rên.
- Tôi có thể thả chị!
Thôi Viện kinh hỉ đan xen, lại nghe thấy Cố Nam Sóc nói:
- Nhưng không phải vì chị, mà là vì chị của tôi.
Thôi Viện gật đầu như giã tỏi:
- Tôi biết rồi! Tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ ở chung thật tốt với chị cậu. Không! Về sau chị cậu chính là tổ tông của tôi. Cô ấy bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây!
Cố Nam Sóc xoay người nói vài câu với công an, sau đó song sắt mở ra, Thôi Viện được thả, nhìn thấy cha mẹ và em trai đang chờ ở bên ngoài Cục Công an, nháy mắt nhào qua đó, gào khóc.
Nhìn thấy người Thôi gia đi xa, Cố Nam Sóc đứng ngốc tại chỗ, lâm vào trầm tư.
Cố ý tới nơi giam giữ để gặp Thôi Viện, không phải là vì anh muốn thấy đối phương không tốt. Anh không có sở thích này. Nhưng anh cần biết khả năng chịu áp lực của Thôi Viện. Kết quả đã rõ ràng.
Với cái khả năng chịu áp lực kém như này, làm sao cô ta có thể bất động thanh sắc nhịn qua mấy tháng mới mưu hại Cố Nam Thư “Khó sinh mà chết” được chứ?
Hơn nữa, với cái thủ đoạn thấp kém cô ta vừa xài với Lấy Nam, muốn thiết kế chuyện lớn như vậy mà có thể không bị người khác phát hiện ra sao?
Phải biết rằng, ở trong sách, theo tuyến thời gian thì Cố Nam Thư sẽ chết trước mình. Kể cả là người Thôi gia bao che, phát hiện lại không la lên, nhưng còn mình thì sao?
Dù trong sách mình không thức tỉnh ký ức khác, nhưng cũng không phải người không làm cái gì. Chị hai không còn, cho dù tình huống thật sự là thế nào thì mình nhất định sẽ phải điều tra một phen.
Bởi vậy, Cố Nam Sóc càng thêm xác định, chuyện Cố Nam Thư tử vong không liên quan gì đến Thôi Viện. Nhưng ngoài chị ta ra thì còn ai có khả năng làm ra chuyện này nữa? Thật sự là ngoài ý muốn thôi? Ở niên đại này, điều kiện chữa bệnh không đủ tiên tiến. Phụ nữ sinh con vốn là hung hiểm. Hay là do thai vị không thuận? Hay là do nguyên nhân khác? Cũng không phải là không có khả năng.
Cố Nam Sóc hít sâu một hơi. Hiện giờ cũng chỉ có thể đốc thúc chị hai đi xét nghiệm nhiều lần, một khi phát hiện tình huống dị thường thì còn kịp thời xử lý, chờ đến khi vượt cạn thì sẽ đến thành phố lớn tìm một bệnh viện tốt.
*****
Lấy Nam.
Sự tình Thôi Viện hạ màn, việc tuyển người của Cố Nam Sóc cũng có kết quả. Nhân viên của anh tên là Đường Hiểu Yến, 18 tuổi, không học cao nhưng cũng đã học xong tiểu học, có thể viết chữ và tính toán. Tính cách cô gái này hoạt bát, tuy không biết nhiều kỹ xảo bán hàng, cũng chưa biết cách ăn nói, nhưng không luống cuống, gan lớn nói chuyện với khách hàng. Thẩm mỹ khá ổn, có thể đưa ra một vài kiến nghị. Đặc biệt là rất chăm chỉ, làm việc nhanh nhẹn.
Sau khi có cô, Cố Nam Sóc thoải mái hơn hẳn. Anh càng có nhiều thời gian để làm chuyện khác, ví dụ như vẽ tranh, đọc sách.
- Họ Lý, mau ra đây cho tao! Đừng tưởng chúng mày trốn trong phòng không ló mặt ra là không có việc gì! Bà đây là do chúng mày xúi giục nên mới đi đối phó với ông chủ Cố. Lúc trước chúng mày hứa sau khi xong việc thì sẽ cho bọn tao mỗi người 50 đồng tiền! Chúng mày cũng chưa từng nói việc này phạm pháp, sẽ bị bắt! Giờ bà đây tự dưng phải ngồi khám hai ngày, chúng mày không bồi thường thì chớ, lại còn không trả một phân tiền cho tụi tao.
Âm thanh la hét ầm ĩ, Đường Hiểu Yến còn trẻ tuổi, thích xem náo nhiệt nên chạy ra cửa duỗi cổ mà xem, sau đó thường xuyên cập nhật cho Cố Nam Sóc.
- Ông chủ, ba người đàn bà kia lại tới nữa.
Loại chuyện này đều phát sinh mấy ngày nay, không có gì mới lạ. Cố Nam Sóc không có phản ứng gì.
Đường Hiểu Yến lại nói:
- Ối chà! Còn mang theo rất nhiều người nữa! Một hai ba…… Tổng cộng sáu bảy người liền!
Tay Cố Nam Sóc tạm dừng một lúc, xem ra, mấy người đó náo loạn liên tục mấy ngày không có kết quả nên không còn kiên nhẫn nữa. Hôm nay khó mà xử lý êm đẹp đây.
Cửa tiệm may Lý thị.
- Anh Lưu, còn nói nhảm với chúng nó làm gì! Chúng nó toàn là một đám rùa đen rụt đầu! Nếu chúng nó thật sự muốn giải quyết vấn đề thì sẽ không để đến ba bốn ngày nay đều không có động tĩnh gì. Chúng ta cứ trực tiếp xông vào. Nhà nó không phải là bán quần áo sao? Vải hay quần áo đều được, tùy tiện lấy mấy món để bồi thường cũng đúng.
Lời này vừa nói ra, bên trong lập tức có người đáp lời.
- Các người không thể xông vào! Các người…. Các người mà dám xông vào, dám lấy đồ nhà tôi, nhà tôi sẽ báo án. Nhà tôi đã hỏi qua, đấy là phạm pháp!
Người đề nghị cứng họng, nhìn về phía anh Lưu.
Anh Lưu xùy một tiếng:
- Chúng ta không đi vào thì cứ chờ ở đây! Bọn họ ở trong tiệm thì chúng ta tới cửa tiệm. Bọn họ về nhà thì chúng ta đi theo đến cửa nhà. Tóm lại, trước cửa hàng, trước nhà họ đều là đường của nhà nước, ai cũng có thể đi, có thể đứng, ngồi, nghỉ. Như thế không phải là phạm pháp nhỉ? Bọn họ một ngày còn chưa nói cho rõ thì chúng ta cứ theo một ngày. Một tháng chưa nói thì chúng ta theo một tháng. Nếu vẫn vô dụng, thì tao biết thằng cả nhà họ công tác ở xưởng dệt nào rồi, lại còn là cán bộ nhỏ đấy nhé.
Mấy người đàn ông to cao vây quanh tiệm may Lý thị, thanh thế to lớn.
Trong đó, một người nói:
- Được! Chúng ta nghe theo anh Lưu! Cần phải để cho nhà họ nói rõ ràng một câu. Việc này không thể cứ nhẹ nhàng cho qua như thế được. Giờ hàng xóm bên kia nhà tôi đều biết chị tôi phải ngồi tù. Danh dự nhà tôi cứ thế mà bị hủy hoại. Đây đều là do lỗi của họ!