Tôi Ở Những Năm 80 Nuôi Dưỡng Vai Ác

Chương 40

Editor: Vương Chiêu Meo

Người khiếu nại số một ánh mắt mơ hồ, âm thầm dậm chân. Quần áo này là của em dâu chị ta. Nếu không phải là em dâu cảm thấy chiêu này quá tổn hại, không muốn ra mặt, thì sao chị ta đến nông nỗi bị mất mặt như thế này được? Chị ta ảo não. Sao lại cảm thấy nói là đồ của bản thân sẽ có sức thuyết phục nên buột miệng nói là mua cho chính mình mặc chứ ? Biết thế thì nói thẳng là của em dâu ! Cùng lắm thì tìm lý do nói em dâu có việc, không thể tới nên ủy thác chị ta tới là được rồi?

Đúng là biết thế đã giàu.

Cố Nam Sóc lại lấy bộ quần áo của người khiếu nại số hai ra :

- Mọi người tới đây nhìn một chút xem. Nhìn xem, chỗ này có một vết rách dài. Mọi người cảm thấy vết rách dài như vậy là tự nhiên hỏng hay do cái gì gây ra?

- Bên này còn có một đoạn hoa ngân này, khả năng là do đinh hoặc vật sắc nhọn nào đó gây nên.

Cố Nam Sóc cười rộ lên :

- Đúng thế. Quần áo dù gì cũng chỉ là quần áo, không phải là tường đồng vách sắt. Chị gái đây mặc không cẩn thận bị đinh làm rách, còn tới đòi tôi phải bồi thường, như vậy có còn đạo lý hay không ?

Có chuyện của người khiếu nại số một và số ba ở phía trước, quần áo của người khiếu nại số hai cũng không cần Cố Nam Sóc phải hủy một bộ để so sánh, phần lớn người đều nhìn ra được chỗ hư hại, đều hiểu chuyện là như thế nào.

- Ái chà ! Hóa ra đều là cố ý !

- Khụ ! Tự mình làm hỏng quần áo còn tới đòi ông chủ phải bồi thường, thế là thế nào ? Nếu tiếc tiền thì lúc trước đừng có mua !

- Đúng thế ! Nào có chuyện dễ dàng như này ! Mua xong mà hối hận thì mấy người cứ nói với ông chủ, bảo là chưa mặc thì có khi còn trả được hàng. Đây mặc cũng mặc rồi, còn cố ý làm hỏng. Nếu ông chủ thật sự phải bồi thường tiền thì còn không phải là bị hố trắng trợn rồi sao ?

………

Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều. Ba người kia sắc mặt khó coi, hận không thể tìm cái khe dưới đất để chui vào. Ba người định nhân cơ hội trốn khỏi đây, không nghĩ tới bị Cố Nam Sóc chặn đường.

-Ba chị gái này, gây náo loạn một trận xong còn định chạy sao ? Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế !

Ba người sửng sốt, cảnh giác lên :

- Anh muốn làm gì ?

- Các chị gái đây đến đây để gây hấn gây chuyện, làm nhiễu loạn trật tự xã hội. Tự mình làm hỏng quần áo xong còn nói hàng nhà tôi không tốt, cố tình bôi nhọ cửa hàng tôi. Luôn miệng đòi tôi phải bồi thường tiền, như vậy là xảo trá làm tiền. Không biết ba tội danh này sẽ phải chịu phạt như thế nào ?

Ba người nhìn nhau, sợ hãi lại chột dạ :

- Anh…….Anh dọa ai đấy hả ?

- Nhường đường một chút ! Nhường đường một chút ! Công an đến làm việc, xin mọi người nhường đường một chút !

Mọi người nghe thấy tiếng hô thì tản ra, Cố Nam Huyền dẫn theo mấy đồng chí công an đi tới.

- Chúng tôi nhận được báo án, có người gây mất trật tự xã hội, chính là ba người các cô. Các cô mau đi theo chúng tôi một chuyến !

Ba người kinh hãi, một đám kêu như chết cha chết mẹ :

- Không,tôi không đi ! Các đồng chí công an, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi !

- Hiểu lầm hay không hiểu lầm thì đến cục cảnh sát rồi nói tiếp. Nếu đúng thật là hiểu lầm thì chúng tôi tất nhiên sẽ không gây khó dễ các người.

Bất kể ba người chơi xấu như thế nào thì vẫn bị công an lôi đi.

Mắt thấy ba người kia bị bắt, đám người xem náo nhiệt kinh ngạc, toàn bộ ông chủ cửa hàng trên phố lại càng kinh ngạc.

Thôi Viện sợ đến mức run rẩy cả người. Mấy ông chủ vây quanh xem náo nhiệt hít một hơi thật sâu, may mắn là không phải họ ra tay. Ông chủ của Lấy Nam đúng là kẻ tàn nhẫn. Chuyện chỉ như này mà còn đi báo án!

Ông chủ Vương mặt đầy ghét bỏ:

- Chuyện hôm nay là do ai gây ra? Quần áo giày dép làm hỏng rõ như thế kia, đúng là ngu không để đâu cho hết! Nếu đã ra tay thì sao không thông minh lên chút? Giờ thì tốt rồi, chẳng những chuyện không thành mà người còn bị bắt đi. Cũng không biết ba người kia có khai ra người sai sử đằng sau không.

Ông chủ Viên cười nhẹ:

- Quan tâm hắn là ai làm gì, dù sao cũng không phải tôi. Nếu thật khai ra thì cũng chẳng có quan hệ gì đến tôi. Tôi thấy, người ta sinh ý tốt như thế là do người ta có bản lĩnh, trách được ai chứ? Cũng không thể thấy người ta sinh ý tốt thì muốn giở thủ đoạn ngầm như thế.

Ông chủ Trương gật đầu:

- Đúng là thế. Chả hiểu sao lại giở thủ đoạn như thế này?

Ông chủ Đỗ ánh mắt sắc nhọn:

- Hai vị đây đúng là đứng nói chuyện không đau eo. Ông chủ Trương, ông bán giày, Lấy Nam tuy cũng bán giày nhưng lại không phải chủ đạo, kiểu dáng giày không nhiều lắm, nên không đoạt được bao nhiêu sinh ý của ông, đương nhiên là ông không thèm để ý rồi. Còn ông chủ Viên, ông là bán thời trang trẻ em, càng không có xung đột gì với Lấy Nam, ngược lại, nhà ông ở ngay bên cạnh Lấy Nam, lưu lượng khách của Lấy Nam nhiều, còn kéo doanh số cho nhà ông, ông còn chiếm được chỗ tốt ấy chứ.

Viên, Trương hai người nhìn nhau, biết ông chủ Đỗ hàng ngày mắng ông chủ Cố của Lấy Nam nhiều nhất. Có một vài người, một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ không để lời khuyên của người khác vào tai. Bởi vậy, thà im lặng không nói gì thêm còn hơn.

Con dâu út nhà Lý gia cảm thán:

- Chúng ta là mở cửa hàng trang phục, không phải là tiệm cơm. Nếu là tiệm cơm, thức ăn có vấn đề chính là chuyện lớn. Còn cửa hàng quần áo, nếu làm chuyện gian lận trong quần áo thì không dễ như đồ ăn. Người phía sau chuyện hôm nay làm việc vẫn còn tồ lắm. Nhưng mà không có biện pháp, kể cả là làm được thật tinh tế thì cũng chưa chắc sẽ không bị phát hiện. Ông chủ Cố cũng không phải là đèn cạn dầu, khó đối phó đây.

Con dâu thứ hai khẽ gật đầu, trong lòng suy tư, xem ra vẫn là nên lấy được thông tin nguồn cung cấp vào tay. Cô ta cân nhắc một chút, mơ hồ nghĩ ra ý tưởng nào đó.

Chỉ có Thôi Viện đứng trong đám người, không nói một lời. Chờ mọi người tan hết, cô ta hốt hoảng đi vào tiệm may nhà mình. Con dâu thứ hai Lý gia chụp cô ta một phát:

- Chị dâu sao thế, như mất hồn mất vía thế này.

Giọng nói Thôi Viện run rẩy:

- Nếu…nếu như ba người kia khai ra người đứng đằng sau, vậy…. vậy người đứng sau này sẽ thế nào?

- Còn thế nào nữa, đương nhiên là bắt nốt!

Bịch! Hai chân Thôi Viện mềm nhũn, ngã xuống đất, sắc mặt xanh trắng như bị sét đánh!