Editor: Vương Chiêu Meo
Cố Nam Sóc đi đến trước mặt ba người khách hàng khiếu nại:
- Có thể đưa quần áo và đôi giày của các chị cho tôi xem không?
Ba người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, không ai động đậy.
Cố Nam Sóc khẽ cười:
- Các chị gái à, có nhiều người đang ở đây như này, tôi còn có thể gian lận thế nào được? Các chị nói đồ nhà tôi có vấn đề, đòi bồi thường, thì cũng phải để tôi xem cụ thể là vấn đề gì chứ?
Lời này không sai. Mọi người đều cảm thấy có lý.
Cố Nam Sóc lại nói:
- Các chị yên tâm đi. Làm ăn buôn bán, điều quan trọng nhất là chữ tín. Nếu đúng như lời các chị nói thì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Các chị mua bao nhiêu tiền, kể cả là mặc rồi hay chưa mặc, mặc nhiều ngày hay ít ngày, tôi đều trả lại không thiếu một xu cho các chị. Các chị thấy sao?
Ba người này không còn có lý do để cự tuyệt, chỉ có thể đưa quần áo và giày trong tay qua cho Cố Nam Sóc.
Cố Nam Sóc cẩn thận xem xét một phen, trong lòng đã có suy đoán, đôi mắt mị lên.
Từ khi anh mở cửa hàng đã đoạt không biết bao nhiêu sinh ý của nhà khác. Đoạt khách đoạt tiền tài không khác gì gϊếŧ người ta, sao đối phương lại không có hành động gì chứ? Có thể nói, Cố Nam Sóc vẫn luôn chờ người ta ra tay. Lúc này, anh không hoảng loạn, ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Với anh mà nói, tình huống này còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Cố Nam Sóc nhìn rõ chân tướng, lại không vội nói ra, mà làm bộ làm tịch cầm quần áo giày dép nhìn một lúc lâu.
Quả nhiên, người khiếu nại số một không còn kiên nhẫn:
- Ông chủ, anh đã xem xong chưa? Chỉ có hai bộ quần áo với một đôi giày mà xem lâu thế. Không phải là anh đang kéo thời gian để nghĩ cách trốn bồi thường tiền đấy chứ?
Người khiếu nại số hai và số ba phụ họa theo:
- Đúng thế! Chỗ bị hư hại nhìn rõ thế rồi, còn muốn nhìn thế nào nữa? Ông chủ nói thẳng một câu đi, anh có trả lại tiền hay không?
Hai bên đều hiểu rõ, chỉ có ba món đồ, chút tiền ấy Cố Nam Sóc không thể nào không trả nổi. Vấn đề không nằm ở chỗ này. Các cô cần phải làm chính là ép bức để Cố Nam Sóc cưỡi lên lưng cọp thì dễ, leo xuống thì khó, phải làm thật to chuyện này, khiến Lấy Nam bị mang tiếng xấu.
Người khiếu nại số một nhíu mày:
- Nhanh lên! Tôi còn có việc! Không có thời gian để dây dưa với nhà anh. Ông chủ, chính anh đã nói rồi đấy. Nếu anh muốn lật lọng, không định trả tiền, thì tôi cũng không có biện pháp bắt anh phải trả! Cùng lắm chỗ tiền mua quần áo này coi như là tiền đánh bài thua đi. Nhưng mà mọi người hãy nhớ kỹ, sau này đừng có dại mà vào đây mua. Ai mua thì người đấy mất tiền! Ai mua thì là người xui xẻo!
Cô ta nói vô cùng nghiêm trọng, sau đó làm như cam chịu chuyện Cố Nam Sóc không chịu trả lại tiền, phải quay về.
Cố Nam Sóc sao có thể để cô ta đi chứ?
- Chị gái đừng nóng vội! Tôi nói bồi thường thì tất nhiên là sẽ bồi thường. Nhưng trước đấy, tôi có vài lời muốn nói. Tôi đảm bảo hàng trong tiệm nhà tôi vô cùng chất lượng, nhưng có chất lượng đến mấy thì cũng không thể chịu nổi kéo cắt dao chặt đúng không. Kể cả là da thuộc hay vải dệt tốt cỡ nào cũng không thể tránh được.
Ba người khiếu nại đồng thời thay đổi sắc mặt:
- Anh có ý gì? Ý anh là chúng tôi cố ý làm hỏng sao?
- Chúng tôi dùng vàng thật bạc trắng mua đồ về, rồi tự cắt hỏng nó, để làm gì?
Cố Nam Sóc đưa đôi giày da tới trước mặt đám người, vòng một vòng:
- Mời mọi người nhìn thật kỹ, nếu là đế giày tự nhiên bị gãy thì mặt vỡ có thể bằng phẳng như này không?
- Ý, có vấn đề thật. Tôi có hai đôi giày da, đế giày bị gãy thì mặt vỡ đúng là không phải như này. Nhìn như này giống như là dùng dao cắt ra thì đúng hơn.
Người khiếu nại số ba nóng nảy:
- Nói cái gì đấy! Giày da của anh không bị gãy như thế cũng không có nghĩa là không có đôi giày nào gãy như thế. Sao lại biến thành tôi cầm dao cắt rồi? Đôi giày này phải mua giá 60 đồng, tôi có nhiều tiền để vứt đi như thế à? Không phải anh là người của ông chủ đang bao biện thay anh ta đấy chứ?
Lời cuối còn chưa dứt, vị khách hàng kia không nhịn nổi:
- Tôi chỉ nói lời thật, sao lại biến thành người của ông chủ rồi. Chẳng lẽ bọn tôi chỉ được nói chuyện thay cô, còn không nói đúng ý thì biến thành người một nhà của ông chủ? Được thôi! Nhà tôi ở gần đây, để tôi về lấy đôi giày ấy đến đây, cho mọi người cùng nhìn kỹ mặt gãy nó như thế nào, xem bình thường nếu gãy đế giày thì sẽ kiểu gì!
Cố Nam Sóc híp híp mắt:
- Vậy thì làm phiền anh trai đây! M chủ tịch nói rất đúng, thực tiễn sẽ cho ra hiểu biết chính xác.Nếu anh trai đây đã nguyện ý hỗ trợ, vậy tôi đây cũng không keo kiệt chút tiền ấy. Như này đi, tôi cũng lấy hai đôi giày da ra đây, ở trước mặt mọi người cắt ra, xem mặt vỡ này là tự nứt hay là do cắt.
Một đôi giày không ít tiền đâu nha! Lời này vừa nói xong, không ít người trầm trồ khen ngợi.
Người khiếu nại số ba mặt như gan heo.
Không lâu sau, người đàn ông kia cầm giày da tới đây. Cố Nam Sóc cũng quả thực làm như lời anh nói, mượn dao của nhà bên cạnh, chém thẳng tới đế đôi giày da mới tinh lấy từ cửa hàng ra. Hai bên đối lập như vậy, người vừa nhìn thấy là hiểu ngay. Người khiếu nại số ba không nói được câu nào, sắc mặt càng kém.
Người khiếu nại số một và số hai cũng không tốt hơn. Hai người liếc nhau.
Người khiếu nại số một nói trước:
- Không nói đến đôi giày của người này, vậy chuyện quần áo của chúng tôi là làm sao? Sẽ không phải là do chúng tôi tự cắt chứ? Này nhá, bộ của tôi rõ ràng là bị rạn đường chỉ, nếu anh nói là do tự cắt thì tôi vẫn bảo là do nó bị rạn đấy, ai dám bảo tôi nói sai nào?
Việc này đúng thật là khó kết luận được.
- Chị gái đừng vội, chúng ta sẽ từ từ xử lý. Bộ quần áo này là chị mua tự mặc sao?
Người khiếu nại số một trừng mắt:
- Đương nhiên rồi. May là lúc ấy tôi ở nhà, nếu là ở bên ngoài thì không phải là bị hỏng thanh danh rồi sao.
- Chị chắc chắn chứ?
- Đương nhiên là chắc chắn!
- Nhưng bộ quần áo này là kích thước nhỏ nhất, lấy dáng người của chị thì….
Cố Nam Sóc nhìn từ trên xuống dưới chị ta:
- Chị còn cố ních vào bộ quần áo này, không phải là kỳ quái sao?
Người khiếu nại số một: …………
Mọi người: …………
Một người cao lớn, thô kệch, to béo như này mà cố mặc bộ quần áo cỡ nhỏ thì đúng là không hợp lý.