Editor: Vương Chiêu Meo
Không lâu sau, Tống Gia đã bán được bảy, tám ly.
Cố Nam Sóc nghe Tống gia nói qua cô có làm một cái buôn bán nhỏ, lại không nghĩ là loại buôn bán này. Anh nhìn các món ăn đa dạng phong phú trên sạp, lại nhìn một loạt ly giấy động vật, đáy mắt lóe sáng rồi nhanh chóng biến mất. Anh bình tĩnh đến gần, cùng Cố Nam Huyền chào hỏi Tống Gia.
- Sao hai người lại tới đây, xem phim à?
Cố Nam Huyền lắc đầu:
- Em với anh ba đi ngang qua, thấy chị nên tới đây xem.
Cố Nam Sóc nói luôn tình huống ở trong trường. Tống gia vô cùng kinh ngạc, tựa hồ như hoàn toàn không dự đoán được cô giáo Lâm giúp cô để lại một đường lùi. Cô hiểu ý cười, cảm tạ Cố Nam Sóc, lại lấy mấy ly cho anh.
Cố Nam Sóc xua tay không nhận:
- Tôi cũng không giúp gì nhiều, chủ yếu là nhờ cô giáo Lâm. Nếu cô chỉ là tạm nghỉ học thì dễ làm hơn nhiều so với thôi học.
Tống Gia lại vô cùng kiên trì:
- Tôi phải cảm ơn cô Lâm, cũng phải cảm ơn anh. Nếu không nhờ anh thì tôi không thể biết tin tức này. Anh cầm đi. Đây chỉ là mấy đồ không đáng tiền. Trừ những cái này thì tôi không lấy ra được đồ gì khác. Anh đừng ghét bỏ. Nếu anh không thích ăn thì mang về cho mấy đứa Minh Huy đi.
Cố Nam Sóc từ chối không được, cuối cùng vẫn nhận. Gọi Cố Nam Huyền lên xe, hai anh em tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến đường tắt, Cố Nam Sóc đột nhiên phanh lại, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, chỗ ngoặt đã không còn bóng người. Người vừa mới ở đây không phải là Hồ Dao Hoa và Cố Tứ Tường sao? Chỉ là bóng dáng nên Cố Nam Sóc không xác định được.
Cố Nam Huyền không hiểu gì cả:
- Anh sao thế?
Cố Nam Sóc lắc đầu:
- Không sao!
Vừa định lái xe rời đi thì nghe được tiếng ồm ồm như vịt của một thiếu niên truyền từ bên trái ngõ nhỏ ra:
- Đừng có lải nhải nữa. Mau đem tiền trên người mày ra đây.
- Anh Kim, em…. Em không có tiền. Hôm nay thật sự là không có tiền.
- Thằng ranh con này còn định nói dối ông đây à! Cố Minh Huy, mau lục soát đi!
Cố Nam Sóc dừng chân, hơi nhíu mày, xoay người đi vào ngõ nhỏ, liền thấy một cậu bé nhỏ nhỏ gầy gầy đang bị 4, 5 người vây quanh. Bọn nhỏ đều tầm mười mấy tuổi, trong đó có một đứa nhỏ đúng là Cố Minh Huy.
Tên “anh Kim” kia không kiên nhẫn đẩy Cố Minh Huy một phen:
- Không phải chú mày nói với em tao là muốn tìm phương pháp kiếm tiền sao? Còn không mau lục soát? Yên tâm, thằng này không dám nói lại với người nhà đâu. Nếu nó dám nói, tao sẽ cho nó biết mùi lợi hại của anh Kim này.
Trường hợp này còn có cái gì không rõ! Cố Nam Sóc sắc mặt trầm xuống, cả khuôn mặt đầy tức giận, hét to mắng:
- Cố Minh Huy!
Mọi người đều quay lại, thấy người tới là người tới thì nhanh chóng chạy tán loạn, chỉ còn có Cố Minh Huy đứng tại chỗ, không dám ngẩng đầu.
Cố Nam Sóc lôi tay cậu áp lên phía trước xe đạp, đi cực nhanh về nhà. Về đến nơi, anh lại xách cậu xuống, đẩy mạnh ra sân. Tức giận đến cực điểm, cầm lấy cây côn trong nhà ra đánh.
Cố Minh Huy cả người run lên, cắn răng kêu rên.
- Để cho mày đi học đọc sách, thế mà mày đang làm gì? Mày có biế những thằng kia là loại người gì không? Không cần nhìn chú đều biết là một đám bụi đời, du thủ du thực. Trộm cắp không chừa một ai. Hôm nay chúng mày đang làm cái gì? Mày nói cho chú! Mày đang làm cái gì?
Cố Minh Huy mím chặt môi không trả lời.
Cố Nam Sóc càng tức giận, đánh càng mạnh hơn:
- Bắt nạt kẻ yếu, cướp đoạt tiền tài! Mày là muốn ngồi tù hay muốn bị bắn chết?
Lại một quật đi xuống.
- Nói! Sao lại câm như hến hả?
Nhưng Cố Minh Huy sống chết không hé răng. Cố Nam Sóc nâng cây côn lên còn muốn đánh nữa. Mấy thím tới xem náo nhiệt đứng ở bên cửa:
- Có chuyện gì vậy? Nam Sóc, hiếm khi thấy nhà cháu đánh trẻ con. Minh Huy đã làm gì mà cháu tức giận đến như này?
Cố Nam Sóc há miệng thở dốc, tất nhiên là không có khả năng nói Cố Minh Huy đi theo đám lưu manh gây họa trong trường còn giật tiền, chỉ hàm hồ nói:
- Trẻ nhà ai lại không có những lúc không nghe lời, bị đánh một hai lần. Không có gì đặc biệt đâu, các thím đừng nhìn. Chúng ta giáo huấn thì giáo huấn, nhưng mấy đứa trẻ lớn như Minh Huy cũng có sĩ diện. Đừng để nó mất mặt.
Một bên nói, một bên đẩy mọi người ra khỏi sân, đóng cửa lại. Bị một màn này làm gián đoạn, Cố Nam Sóc đã bình tĩnh chút, lửa giận cũng giảm không ít.
Vì sao anh lại tức giận đến như thế? Thứ nhất là chuyện lưu manh cướp bóc thật sự rất ác liệt. Thứ hai là cái người gọi là anh Kim kia.
Trong sách, Cố Minh Huy trời xui đất khiến gia nhập băng đảng xã hội đen H chính là cùng một vị gọi là anh Kim. Anh vốn tưởng đó là chuyện của vài năm sau. Có anh ở đây, tự nhiên sẽ không có khả năng phát sinh. Nhưng không ngờ, Cố Minh Huy đã sớm quen với anh Kim.
Đoạn đầu quyển sách, ban đầu Cố Minh Huy đi theo con đường này đúng là do tình thế bức bách, có bất đắc dĩ và nỗi khổ riêng. Nhưng sau khi đi theo anh Kim, ngoài gϊếŧ người phóng hỏa thì không chuyện xấu nào không làm.
Chuyện này có thể làm cho anh không tức giận sao? Đừng nói là tức giận, có khi là phải nói là sợ. Anh sợ hãi!
Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, tay cầm cây côn run run. Nhìn Cố Minh Huy, nhất thời không biết nói cái gì bây giờ. Anh chưa từng nuôi đứa trẻ, cũng không hiểu nên dạy đứa trẻ như thế nào.
Anh thu hồi cây côn, đi vào phòng.
Anh cần khoảng thời gian yên lặng để bình tĩnh một chút, cũng là để Cố Minh Huy tỉnh táo lại.