Editor: Vương Chiêu Meo
Trong phòng.
Cố Nam Sóc rửa mặt xong, nửa nằm nửa ngồi trên giường, lấy quyển tiểu thuyết “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” từ trong ngăn kéo ra.
Hiện giờ anh đã dưỡng thành một thói quen, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều phải xem qua quyển sách này một lúc.
Sau khi mở ra, Cố Nam Sóc hơi kinh ngạc. Những đoạn văn lúc trước bị nhảy loạn trong cốt truyện hai tháng qua đã không còn loạn nữa. Nó đã khôi phục thành đoạn văn hoàn chỉnh. Nội dung không khác lắm so với nội dung ban đầu, chỉ có chuyện Lâm Thục Tuệ mang theo của hồi môn 500 khối gả vào Ngụy gia đã biến mất.
Trong trang sách, đoạn văn cũ về chuyện này không bị nhảy loạn, cũng không bị cốt truyện khác thay thế, mà hiện ra một đoạn trống.
Cố Nam Sóc sửng sốt một lát thì cười khẽ. Xem ra, chuyện giằng co giữa Lâm Thục Tuệ và Ngụy gia đã có kết quả. Cô ta vẫn gả thành công cho Ngụy Quốc Đống.
Đối với chuyện này, Cố Nam Sóc không cảm thấy thất vọng, cũng không nghĩ để ở trong lòng. Hiện tại không thay đổi không có nghĩa là sau này không có cơ hội thay đổi. Huống hồ, trong sách, Lâm Thục Tuệ và Ngụy Quốc Đống không phải là nhân vật lợi hại gì, không đáng sợ hãi.
Anh từ từ lật xem tiểu thuyết, bỗng nhiên nhướng mày. Anh phát hiện ra một chuyện không biết có nên tính là vấn đề hay không.
Tác giả quyển sách này rất lười đặt tên cho nhân vật. Trừ những nhân vật pháo hôi quan trọng như anh, hoặc các vai phụ quan trọng như đám người Cố Nam Huyền, hay những nhân vật mấu chốt khác, thì có rất nhiều nhân vật không có tên. Có người thì lấy đứng hàng trong nhà thay thế, có người thì lấy xưng hô thay thế.
Ví dụ như vợ của Cố Đại Tài, do sống cùng ở thôn Dương Liễu nên Cố Nam Sóc biết tên chị ta là Trần Tú Trân, nhưng trong sách, chị ta lại chỉ được gọi danh hiệu là thím hai Cố. Vợ của Cố Tam Cát, Cố Tứ Tường cũng thế, chỉ gọi là thím ba Cố, thím tư Cố. Tên họ là gì thì không thấy nhắc đến.
Cố Nam Sóc lắc đầu, gấp quyển sách lại rồi tắt đèn ngủ.
Ngày tiếp theo, nhân lúc còn sớm, Cố Nam Sóc đưa Cố Nam Huyền đến trường học, tiện thể tìm văn phòng hiệu trưởng để nói ý đồ đến đây. Lúc đó, có cả cô giáo Lâm ở đây.
Vừa hay, năm đó cô đã từng dạy cô học sinh Tống gia này, nên cảm thán nói:
- Tôi nhớ rõ cô bé này, thành tích học không tồi. Vốn dĩ là một nhân tố tốt để thi đại học, ai ngờ trong nhà cô bé đột nhiên xảy ra chuyện như thế, người nhà tới nói cô bé muốn thôi học. Vì chuyện này mà tôi còn từng đến nhà cô bé một chuyến nhưng không gặp được.
- ….
- Cậu mợ cô bé giục tôi nhanh chóng làm thủ tục, căn bản không nghe tôi khuyên gì cả. Thời buổi này, nhà ai mà không hy vọng trong nhà có sinh viên chứ, nhà họ cũng không phải đặc biệt khó khăn không nuôi học nổi. Thành tích của cô bé ấy lại tốt, có hy vọng rất lớn. Hơn nữa, chỉ còn có một năm mà thôi. Lúc này mà thôi học thì không có lợi ích gì. Lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ quái, tự chủ trương làm thủ tục tạm nghỉ học chứ không phải là thôi học. Vốn định sau này gặp được cô bé thì hỏi qua ý xem sao. Mà xong tôi bận việc, gia đình cũng có chuyện, nên quên mất.
Cố Nam Sóc không nghĩ còn có chuyện này, hiệu trưởng gọi người quản lý hồ sơ tới, kiểm tra thì đúng là như thế.
Nếu là tạm nghỉ học thì giờ trở lại dễ thôi.
Cô giáo Lâm cười rộ lên:
- Đúng lúc tôi đang dạy lớp 3. Anh nói với cô bé ấy khai giảng năm sau trực tiếp tới gặp tôi, tới lớp tôi học. Hiệu trưởng thấy sao?
Một người nguyện ý học, một người nguyện ý nhận học trò. Hiệu trưởng đương nhiên là không thể nói không rồi.
Việc này đã thống nhất xong, Cố Nam Sóc về lại cửa hàng mở cửa buôn bán.
Sinh ý hôm nay quạnh quẽ hơn hôm qua rất nhiều, nhưng so với cửa hàng khác thì lượng khách vẫn nhiều gấp đôi. Cố Nam Sóc lại không có ham lợi nhuận nhỏ này, không đến 4 giờ đã đóng cửa, cưỡi xe đạp đến trường đón Cố Nam Huyền. Trên đường về nhà, hai người lượn chỗ này lượn chỗ kia, đến Cung Tiêu Xã mua vài món đồ.
Trên đường về, đi qua rạp chiếu phim, Cố Nam Huyền ở phía sau chụp một phát vào lưng Cố Nam Sóc:
- Anh ba, dừng một chút. Nhìn xem, kia là chị Tống gia thì phải!
Cố Nam Sóc nhìn theo hướng cô chỉ, thấy một bên cửa của rạp chiếu phim có một cô gái bày một quán nhỏ đang thét to, không phải là Tống gia thì là ai?
- Các quý anh quý chị, ở đây có dưa xào đậu phộng xào vô cùng ngon. Trà xanh ngũ vị hương caramel, khẩu vị gì cũng có. Còn có bắp rang thơm ngào ngạt! Anh trai này, anh xem mua cho bạn gái ít đồ ăn vặt đi này, lúc xem phim mà không có đồ ăn thì nhiều khi nhàm chán đấy.
- Chị gái này, những đồ trang trí trên cái ly này là do tôi làm đấy, chị nhìn xem có con thỏ với sư tử ở trên này có phải đáng yêu hơn không, bé nhà chị từ nãy đều nhìn thẳng đây đấy, chẳng nhẽ không nên mua một lý? Cái lớn 3 mao, cái nhỏ 2 mao. Ăn xong đồ ăn thì cái ly còn có thể để làm đồ chơi cho bé, càng có lợi nhiều.
Cố Nam Sóc đẩy xe đạp đến gần, liếc mắt nhìn đến một loạt ly giấy bày trên quầy hàng. Ly giấy được chế tác từ những xác giấy màu sắc rực rỡ, trên mỗi ly có những hình tượng động vật, hoạt họa khác nhau. Có hươu cao cổ, hổ, sư tử, khỉ con, thỏ con, có thể nói là đa dạng chủng loại, nhiều kiểu dáng. Mỗi người đều yêu thích những cái gì mới lạ, đáng yêu. Chẳng những trẻ con thích mà các cô gái cũng thích nữa.
Thời buổi này, tới xem phim thì có hơn một nửa là đôi tình nhân trẻ. Nếu nhà gái yêu thích thì nhà trai chẳng nhẽ là loại đui mù không mua được một lý? Giá của một cái ly cũng không cao, đã có thể đến đây xem phim thì không thiếu chút tiền kia.
Mặc dù lượng ăn trong mỗi ly không nhiều, so với mua đồ ở chỗ khác thì gần như gấp đôi, nhưng mà đồ ăn nhiều chủng loại, khẩu vị độc đáo, ở nhà khác không có, hơn nữa tới rạp chiếu phim thì không có nhiều người so đo chút tiền này, nên sinh ý không tồi.