Editor: Vương Chiêu Meo
Nhưng Cố Nam Sóc không cho bà ta có nhiều thời gian suy xét, nói thẳng:
- Tôi đếm đến ba, đến lúc ấy mà không lấy tiền ra thì chỉ có thể đi tìm công an. Một, hai, ba!
Chữ “ba” còn chưa dứt, mẹ Lâm đã lấy một xấp tiền trong lòng ngực vứt lên bàn:
- Thế này được chưa?
Cố Nam Sóc liếc nhìn chồng tiền một cái, không nhúc nhích:
- Anh Nhị Hổ, nhờ anh chạy đi một chuyến vậy!
Mẹ Lâm nhảy dựng lên:
- Không phải đưa tiền lại cho cậu rồi à? Cậu còn muốn thế nào?
- Dì Lâm, dì không thành thật rồi. Các người chỉ lấy chỗ tiền này thôi hả? Tiền an ủi của anh tôi là 500, mấy năm nay ba tôi tiết kiệm được không ít. Dì tính lừa ai đấy? Khinh tôi không nhớ rõ tiền tài trong nhà sao? Kể cả tôi không nhớ rõ, thì ba tôi đều đánh số trên giấy cả rồi, hay là chúng ta vẫn nên nhờ đồng chí công an tới thẩm tra, đối chiếu đi.
Mẹ Lâm nghiến răng nghiến lợi, đưa mắt ra hiệu cho hai anh trai Lâm và Lâm Thục Tuệ, sau đó ba người tâm không cam tình không nguyện mà lấy tiền trên người đưa ra.
Cố Nam Sóc nhướng mày, ồ, còn biết không nên để trứng vào chung một rổ!
Anh lấy hết chỗ tiền trên bàn đưa đến trước mặt Cố Nam Huyền:
- Đếm đi!
Cố Nam Huyền đếm từng tờ tiền, mẹ Lâm cảm giác như tim đang nhỏ máu, giống như là đang cắt từng khối thịt trên người bà ta.
Bà ta không cam lòng:
- Bọn tôi lấy hết tiền ra rồi, nhưng Cố gia mấy người cũng không thể làm việc không phúc hậu như thế! Con gái tôi gả đến nhà các người mười mấy năm, sinh con đẻ cái vì Cố gia, lo liệu việc nhà, thanh xuân tươi đẹp đều cho nhà các người. Giờ Cố Nam Vọng đã chết, kiểu gì nhà các người cũng phải cho con gái tôi một chút bồi thường.
Lưu Ái Hoa cười nhạo:
- Bà Lâm à, bà đùa gì vậy! Lo liệu việc nhà ấy hả? Bà nhìn đôi tay của Lâm Thục Tuệ xem, trắng trắng mềm mềm, đây mà là tay của người thường xuyên làm việc nhà sao? Trong thôn này có ai mà không biết, nhà người khác là cưới con dâu vào cửa, còn nhà họ Cố là cưới tổ tông về chứ? Cũng may là người Cố gia đều thành thật, nói cô ta là cô gái trong thành phố, xuống nông thôn làm nhiệm vụ của thanh niên trí thức, không có cha mẹ người thân ở bên cạnh, sống không dễ dàng gì, hơn nữa con dâu nhà khác đều có chồng săn sóc, còn Nam Vọng quanh năm suốt tháng không về được mấy ngày, nên cảm thấy có lỗi với cô ta, cả nhà phải cảm thông. Đúng là chẳng dễ gì, thông cảm kiểu gì mà làm cho cô ta càng ngày càng như quý tộc.
Mẹ Lâm không thể phản bác được, chỉ có thể bỏ qua điểm này:
- Thục Tuệ đã sinh ba đứa nhỏ cho Cố gia, đây là công lớn với Cố gia còn gì!
Lưu Ái Hoa không phục:
- Thế con của Lâm Thục Tuệ không phải cháu nhà họ Lâm chắc?
- Ba đứa nó họ Cố, không phải họ Lâm!
Bởi vì thời buổi này, mọi người vẫn mang tư tưởng cũ, con mang họ cha, thuộc về dòng tộc của cha. Bởi vậy, Lưu Ái Hoa há miệng thở dốc, không thể nói ra những lời chèn ép khác, trong lòng nhịn không được mà nói thầm cái bụng của Lâm Thục Tuệ đúng thật là biết tranh đua.
Thấy bà ấy không thể phản bác, Cố Nam Sóc cũng không nói lời nào, mẹ Lâm giống như đã bắt được điểm yếu, chiếm thế thượng phong, nhân lúc cháy nhà mà hôi của:
- Cháu trai à, cậu cũng đừng nói những lời khó nghe như thế, cái gì gọi là trộm với không trộm? Thục Tuệ là vợ của Nam Vọng, nay Nam Vọng chết rồi, con bé là góa phụ, tiền an ủi của nó chẳng nhẽ không nên cho Thục Tuệ? Thục Tuệ cầm đi thì có vấn đề gì chứ?
Cố Nam Sóc vuốt vuốt chồng tiền:
- Ở đây không chỉ có 500 khối tiền, còn có cả số tiền ba tôi cực cực khổ khổ tiết kiệm bao năm nay. Sao hả, bố chồng chết rồi thì tiền cũng phải đưa con dâu chứ không phải là con trai, con gái ư? Thế còn không phải trộm hả?
Thấy mẹ Lâm còn muốn giảo biện, Cố Nam Sóc phất phất tay:
- Nếu mà tôi đã đồng ý là không báo án nữa thì sẽ không báo. Trộm hay không trộm, không cần bàn nữa. Giờ nói tiền an ủi đi. Cha mẹ tôi là người phúc hậu cả đời. Họ chưa từng làm chuyện gì xấu, tôi cũng sẽ không làm trái với giáo dưỡng của họ. Người Cố gia chúng tôi không chiếm lợi của các người. Dì nói đúng, tiền an ủi của anh tôi cũng có phần của chị dâu.
Lời này làm người Lâm gia nháy mắt vui mừng ra mặt, ai ngờ Cố Nam Sóc chuyển tiếp:
- Nhưng mà ba tôi với ba đứa cháu trai cũng đều có phần. Dựa theo luật thừa kế của nước ta, anh tôi không lập di chúc, nên vợ, cha mẹ, con cái đều có quyền hưởng thừa kế như nhau. Di sản của anh tôi sẽ chia đều cho họ. Nói cách khác, 500 đồng tiền an ủi này, mỗi người được 100.
Mẹ Lâm không vui:
- 100? Chỉ một phần năm, cậu đang tống cổ ăn mày đấy hả? Cái gì mà thừa kế theo pháp luật với chả không, ai biết có phải cậu tự nghĩ ra hay không? Tôi còn chưa từng nghe qua đâu.
Cố Nam Sóc lấy ra quyển “Luật dân sự” vứt lên bàn, tìm đến trang có điều luật về quyền thừa kế:
- Giấy trắng mực đen đây, con trai con gái dì đều biết chữ cả đấy.
Ba anh em Lâm Thục Tuệ duỗi đầu đọc điều khoản, sắc mặt trầm xuống.
Mẹ Lâm hỏi:
- Trong sách nói thế nào?
Lâm Thục Tuệ mím môi, không muốn thừa nhận cũng không được:
- Cậu ta nói không sai.
Mẹ Lâm sửng sốt, không cam lòng 800 khối tiền kia biến thành 100 khối, đột nhiên linh quang chợt lóe:
- Nếu cậu đã nói thế thì chúng ta phải tính cho kỹ. Nam Vọng là trung đội trưởng, mỗi tháng ngoài tiền lương còn có cả trợ cấp, không có 100 thì cũng có 8, 9, 10. Nó tham gia quân ngũ đã mười mấy năm, sao có thể không có tích trữ? Những cái khác đâu?
Bà ta nhìn chằm chằm vào chỗ tiền trong tay Cố Nam Huyền:
- Ba cậu là một ông nông dân chân đất, kể cả là thôn trưởng thì ở nông thôn mấy người có thể tích được bao nhiêu tiền chứ, còn không phải là Nam Vọng cấp cho sao? Những cái này cũng phải tính vào.
Cố Nam Sóc mặt không đổi sắc, nhất nhất trả lời:
- Ba năm trước đây anh tôi mới được thăng chức trung đội trưởng, đãi ngộ trước đây không tốt như thế. Nhưng tiền lương của anh ấy nhiều ít thế nào thì mỗi tháng đều giống nhau. Chia làm bốn phần. Một phần anh ấy giữ lại để chi tiêu hàng ngày. Một phần để cho vợ con chi tiêu trong nhà. Một phần hiếu kính cha mẹ. Phần còn lại thì đưa cho chị dâu tiêu vặt. Nếu dì muốn tính tiền anh ấy hiếu kính cha mẹ vào, thì nên chăng phải tính cả tiền tiêu vặt hàng tháng của chị dâu vào nữa chứ?