Editor: Vương Chiêu Meo
Thôn Dương Liễu.
Cố gia.
Bốn người nhà họ Lâm tóc tai tán loạn, quần áo đầy nếp nhăn, trông chật vật vô cùng. Như thế nào Lâm Thục Tuệ cũng không nghĩ tới, mình rời khỏi cái nhà này ba ngày rồi, lại vẫn phải quay về, hơn nữa lại là phương thức như này. Cô ta vừa xấu hổ vừa bực bội, cả khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
Mẹ Lâm tức giận đập tay xuống bàn:
- Cố gia các người đừng có mà khinh người quá đáng! Giờ là xã hội mới rồi, Cố Nam Vọng đã chết, mà còn muốn con gái tôi thủ tiết cho nó sao!
Lưu Ái Hoa vây xem không nhìn nổi:
- Đúng là ác nhân cáo trạng trước. Ai cần cô ta thủ tiết chứ? Cô ta muốn đi, chẳng ai cấm cả. Nhưng làm gì có nhà ai, chồng vừa mới chết chưa được một tháng đã chạy biến như thế. Chạy đi thì cũng thôi, còn cuỗm hết tiền trong nhà đi.
Mẹ Lâm biết chuyện trộm tiền này có đánh chết cũng không thể thừa nhận:
- Đừng có mà đổ hết cứt đái lên đầu nhà tôi. Bà nói nhà tôi trộm tiền, thế chứng cứ đâu? Người ta đều nói vùng khỉ ho cò gáy sẽ sinh ra đám điêu dân, tôi thấy vừa đúng nói các người đấy. Không duyên không cớ, trên dưới mồm mép múa may liền định để chúng tôi mang danh trộm cắp? Tôi nói cho bà biết, người thôn Dương Liễu các người đông đấy, nhưng người nhà họ Lâm tôi đây cũng không phải ăn chay.
Hai anh em Lâm gia cũng kêu gào:
- Đúng! Đừng tưởng bọn tôi sợ các người! Trên đời này nói chuyện gì cũng phải dựa trên pháp luật! Hôm nay các người kéo bọn tôi từ ga tàu về đây, nhìn xem, quần áo nhà tôi không còn lành lặn, cánh tay cũng bầm xanh đây này. Đây là bắt cóc, là cố ý gây thương tích cho người khác. Có bao nhiêu người tham gia thì tính bấy nhiêu người, tất cả đều đến cục cảnh sát đi.
- Dọa ai hả?
Lưu Ái Hoa trợn trắng mắt, căn bản không coi lời của họ là thật.
Người trong thôn Dương Liễu lòng đầy căm phẫn. Không nói đến lão trưởng thôn được lòng mọi người, kể cả đổi thành người không được ưa thích trong thôn mà gặp phải chuyện này, thì hương thân quê nhà cũng đều sẽ xuất đầu làm chủ. Người trong thôn mâu thuẫn với nhau là một chuyện, bị người ngoài bắt nạt lại là chuyện khác.
- Phải đấy! Đừng có mà tưởng dọa nạt được bọn tôi! Muốn chứng cứ phải không? Lôi hết tiền trên người các người ra là biết ngay.
- Đúng! Lấy tiền ra!
- Không lấy ra, bọn tôi sẽ lục soát!
Một đám người hung thần ác sát, dọa cho mẹ Lâm và Lâm Thục Tuệ ôm lấy nhau theo bản năng, gắt gao dựa vào gần anh cả Lâm, anh hai Lâm.
- Các người tưởng mình là công an hả? Còn muốn soát người hả?
Mẹ Lâm máu dồn lên não:
- Tôi lấy tiền ra rồi thì thế nào? Lâm gia bọn tôi không tự có tiền chắc? Các người dựa vào đâu mà nói tiền trên người bọn tôi là của Cố gia? Có bản lĩnh thì bảo Cố Nam Sóc kêu một tiếng xem tiền có thể đáp lại nó không?
Lý do thoái thác đã sớm nghĩ kỹ rồi. Chơi xấu, cắn chết không buông. Tiền sao có thể tự lên tiếng chứ, thế không phải là thành tinh sao?
Cố Nam Sóc cười:
- Dì Lâm, đúng thật là tôi không thể làm cho tiền lên tiếng đáp lại tôi. Nhưng tôi có biện pháp khác chứng minh. Không biết dì Lâm có biết hay không, mỗi tờ tiền đều có đánh một chuỗi dãy số ở trên mặt. Mỗi chuỗi số đều là duy nhất, không thể lặp lại. Thật không khéo, ba tôi có một thói quen nhỏ là thích ghi lại chuỗi số trên từng tờ tiền để nhớ kỹ.
Lâm Thục Tuệ kinh hãi:
- Sao tôi không biết ba chồng có thói quen này chứ?
- Thói quen này của ba tôi chỉ có tôi với anh cả biết, ngay cả em tôi cũng không biết, huống hồ là con dâu như chị.
Nói xong, Cố Nam Sóc lấy một tờ giấy từ trong túi ra, bên trên viết rất nhiều dãy số.
Hai tay Lâm Thục Tuệ nắm chặt, hơi thở rối loạn. Mẹ Lâm theo bản năng định cướp lấy, nhưng bị Cố Nam Sóc nhẹ nhàng tránh thoát.
Cố Nam Sóc cầm giấy trong tay, nghiêng đầu dặn dò người đàn ông bên cạnh:
- Nhờ anh Nhị Hổ chạy một chuyến lên đồn công an ở trấn trên để mời đồng chí công an lại đây. Tôi muốn báo án! Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, đúng là không có quyền lục soát người. Nhưng công an thì có quyền. Chợ họ tới đây thì lấy chỗ tiền trên người Lâm gia ra so sánh với dãy số trên tờ giấy này, chân tướng như thế nào thì đều sẽ lộ ra ngay. Nhưng mà……
Cố Nam Sóc cười tủm tỉm nhìn người Lâm gia:
- Đến lúc đó, kết quả sẽ không còn thoải mái. Trộm tiền của người khác, nhất là số tiền quá lớn, thì đều phải ngồi tù. Các người….
Cố Nam Sóc chỉ tay xẹt qua bốn người Lâm gia:
- Có một người thì tính một người, tất cả đều đến cục cảnh sát đi.
Trực tiếp trả lại nguyên vẹn lời nói trước đó của Lâm gia về cho họ. Sắc mặt người Lâm gia biến đổi. Mắt thấy Nhị Hổ định chạy đi, mẹ Lâm cuống quýt gọi lại:
- Từ từ đã!
Cố Nam Sóc híp mắt:
- Dì Lâm, không phải là dì nói đó là tiền của Lâm gia sao? Chờ công an tới đối chiếu, nếu chứng minh là tôi vu oan cho dì, thì tôi sẽ tự mình châm trà đổ nước để bồi tội với dì, hơn nữa còn bồi thường cho dì 100 đồng tiền, thấy sao? Đương nhiên dì cũng có thể lựa chọn đi kiện tôi tội vu khống. Nhưng nếu mà chứng minh được chỗ tiền đó đúng là của Cố gia chúng tôi….
Nói còn chưa dứt lời, nhưng người Lâm gia đều hiểu rõ ý phía sau.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, vốn dĩ cảm thấy cái mà Cố Nam Sóc gọi là “thói quen nhỏ của ba” chỉ là nói điêu, nhưng anh lại dám gọi công an, thần sắc còn trấn định như thế, giống như hoàn toàn không sợ bọn họ kiện lại. Lòng người Lâm gia bồn chồn cả lên.
Có tật giật mình, Lâm gia không dám đánh cuộc. Lâm Thục Tuệ và hai anh trai đều nhìn về phía người tâm phúc là mẹ Lâm.
Khuôn mặt mẹ Lâm lúc xanh lúc trắng, thay đổi liên tục, lưỡng lự.
Vẫn là Cố Nam Sóc mở miệng trước:
- Niệm tình chúng ta từng là thân thích, tôi cũng không muốn làm chuyện quá mức quyết tuyệt. Giờ các người lấy tiền ra đây thì tôi sẽ không báo án. Coi như là giải quyết chuyện trong nhà thôi.
Thần sắc mẹ Lâm lập lòe, có chút do dự.