“Cái gì mà làm hòa?” Bạch Ngưng nhận ly rượu, nghiêng đầu mỉm cười, “Tôi tới nơi này, không phải để gặp anh ta.”
Kỳ Phong cũng cười, trên lông mày có vết sẹo mờ, không xấu, trái lại còn tăng thêm hương vị đàn ông: “Đúng vậy, mấy người chúng ta đã lâu không tụ tập rồi.”
Một giọng nữ từ truyền tới từ phía sau: “Ông xã, các anh đang nói chuyện gì thế?”
Mạnh Yến Yến ôm cổ Kỳ Phong, trên gương mặt tinh xảo tràn đầy sùng bái cùng tình yêu: “Em đi toilet có một chuyến mà anh đã chạy mất tăm hơi rồi, hại em tìm khổ muốn chết.”
“Không phải anh vẫn êm đẹp ngồi đây sao?” Kỳ Phong cưng chiều hôn lên gương mặt cô ta, sau đó đứng dậy, thân hình cao lớn gần như che khuất Bạch Ngưng, “Mấy người bọn em có nhiều đề tài để nói, anh qua bên kia đánh mấy ván mạt chược với nhóm lão Mục đây.”
“Vậy được.” Mạnh Yến Yến lưu luyến không rời, “Anh nhớ uống ít rượu thôi.”
“Buổi tối không cần quay về, uống nhiều chút cũng không sao.” Kỳ Phong phất phất tay.
Bạch Ngưng và Mạnh Yến Yến, nói thật thì không có gì để nói.
Người phụ nữ não phẳng, mười câu có đến tám câu khen chồng, dư lại hai câu thì khoe khoang đống đồ xa xỉ cùng đồ trang điểm cô ta mới mua.
Bạch Ngưng kiên nhẫn nói mấy câu, cũng may đúng lúc này Lý Thừa Minh đi tới giải vây cho cô: “A Ngưng, không phải nói hôm nay em không thoải mái sao? Chi bằng để anh dẫn em lên lầu nghỉ ngơi trước?”
Bạch Ngưng thuận thế đồng ý, chào tạm biệt Mạnh Yến Yến.
Lý Thừa Minh không dẫn cô lên tầng hai, mà trực tiếp lên tầng đỉnh.
Nơi này, có một gác mái hình vòm, cuối phòng là cả một mặt tường làm bằng kính.
Bạch Ngưng đi đến phía trước cửa sổ, ánh sao lập tức chiếu lên đôi má trắng nõn của cô.
Đôi mắt cô đen láy, lấp lánh như chứa đựng cả ngân hà.
Lý Thừa Minh điều chỉnh kính thiên văn bên cạnh, nói: “A Ngưng, tới đây, dẫn em ngắm sao.”
Người học nghệ thuật, trên người luôn mang đậm hơi thở lãng mạn.
Lại thêm anh ta được trời cao ưu ái cho gương mặt yêu nghiệt này, có thể nói là nam nữ đều mê mệt.
Bạch Ngưng ngồi trên ghế cao, để mặc người đàn ông ôm, hai người mặt dán mặt, nghiêm túc ngắm sao.
Cảm nhận thân thể mềm mại thơm tho trong lòng, Lý Thừa Minh chợt thở dài: “A Ngưng, em còn nhớ nơi này không?”
Bạch Ngưng ngẩn ra, thề thốt phủ nhận: “Không nhớ.”
“Em nói dối.” Người đàn ông có chút trách cứ dán môi lên cổ cô, in xuống một nụ hôn rất nhẹ, “Năm em 19 tuổi, anh từng dẫn em tới rồi.”
“Ngày đó, cũng ở nơi này, lần đầu tiên anh hôn em.” Anh ta nắm cằm cô, cọ vào cánh môi mềm mại.
Bạch Ngưng run rẩy tựa như bị chấn động, cố quay mặt đi, không trả lời.
Một đôi tay linh hoạt chậm rãi cởi cúc áo thứ nhất của cô, giọng nói cất giấu mê hoặc của người đàn ông vang lên bên tai: “Không chỉ hôn em, anh còn làm rất nhiều chuyện khác, ví dụ như thế này…”
Xương quai xanh lả lướt bại lộ dưới ánh trăng, kế đó là nửa bầu ngực sữa trắng nõn bị bọc trong chiếc áo ngực ren đen.
Lý Thừa Minh vì cô cởϊ áσ tháo thắt lưng, thân thể dán lên tấm lưng mềm mại, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống da thịt, môi mỏng hơi lạnh dọc theo xương bướm duyên dáng, tinh tế liếʍ láp, âu yếm, lưu luyến quên đường về.
“Bảo bối, đừng khẩn trương, thả lỏng một chút.” Lúc nói những lời này, chính Lý Thừa Minh cũng không khỏi ngơ ngẩn.
……………