Bạch Ngưng kẹp chặt hai chân, mũi chân lơ lửng lắc lư giữa không trung, đầu gối cọ vào vật giữa háng người đàn ông.
Nơi đó, đã cứng như sắt, không hề che đậy mà thể hiện nhiệt tình cùng khát vọng với cô.
Đáng tiếc, Bạch Ngưng tạm thời không có ý định khao thưởng nó.
Vào lúc người đàn ông phủ tay lên ngực mình, Bạch Ngưng kịp thời kêu dừng: “Không được…”
Người đàn ông lưu luyến không rời dừng động tác, cẩn thận nhìn về phía cô, rất sợ cô nổi giận.
Bạch Ngưng nhảy xuống bàn, bởi vì chỗ sâu trong thân thể truyền đến khao khát mà hai chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã.
Trịnh Hồng Vũ kịp thời ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Không sao chứ?”
Bạch Ngưng tựa như giận dỗi liếc anh ta một cái, lần nữa kéo giãn khoảng cách: “Anh đừng như vậy… tôi… tôi sợ …”
Trịnh Hồng Vũ vội vàng xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, là anh đã quá nóng lòng, em đừng giận.”
Bạch Ngưng đẩy đẩy anh ta: “Tôi cần lên lớp rồi.”
Nói đoạn, cô ôm giáo án đi ra ngoài, đến cửa thì nghe được tiếng người đàn ông: “Bạch Ngưng, không, Tiểu Ngưng, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày anh đều mang bữa sáng cho em được không?”
Bạch Ngưng tạm dừng bước chân, quay đầu lại, lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người: “Được, cảm ơn anh, Hồng Vũ.”
Chỉ bớt đi một cái họ, lại tăng thêm rất nhiều thân mật.
Để lại người đàn ông đắm chìm trong hạnh phúc, Bạch Ngưng bước nhanh đến phòng học, cách giờ lên lớp còn 5 phút.
Lương Tá vẫn đường hoàng ngồi ở vị trí đầu tiên, cậu ta ngẩng đầu cẩn thận đánh giá sắc mặt cô, sau đó đứng lên quan tâm nói: “Cô Bạch, cô không khỏe à? Sao mặt cô đỏ vậy?”
Bạch Ngưng lạnh lùng liếc cậu ta một cái, giọng điệu việc công xử theo phép công: “Tôi không sao, cảm ơn.”
Lương Tá âm thầm nghiến răng.
Ngoài dự kiến của cậu ta, Bạch Ngưng thật sự dầu muối không ăn.
Cậu ta không thể xin số điện thoại cá nhân của cô nên chỉ đành mặt dày mày dạn gọi điện tới văn phòng xin chỉ dạy.
Thế nhưng bạch Ngưng lại rất kiên nhẫn giải đáp từng thắc mắc, những lời mời gọi được cậu ta xen vào giữa các vấn đề đều bị cô từ chối không chút lưu tình.
Lương Tá cầm thẻ bạc trước ngực, cúi đầu nhìn chằm chằm sách giáo khoa buồn tẻ trên bàn, rơi vào trầm tư.
*
Biệt thự Lan Sơn.
Bạch Ngưng cởi giày, để chân trần ngồi vào sô pha to rộng, hai tay đặt trên tay vịn, mắt nhìn người đàn ông ngồi giữa phòng khách đàn ghi-ta.
Mái tóc dài của anh ta xõa tung, trên người mặc chiếc áo khoác đen kiểu Punk, vai trái đính mấy hình thù bằng kim loại, dưới đôi mày kiếm là ánh mắt thấm đượm u buồn.
Tay bass, tay trống, chủ xướng đứng ở phía sau, yên lặng làm nền cho anh ta.
Nhịp điệu nổi lên, Lý Thừa Minh cất giọng, dùng âm sắc trầm thấp, hát bài《 Mười năm 》của Trần Dịch Tấn.
“Mười năm sau / chúng ta là bạn / vẫn có thể chào hỏi / chỉ là sự dịu dàng ấy / cuối cùng cũng không tìm lại được / người thương cũng hóa người dưng…”
Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng đêm phủ sâu, bầu không khí như vậy rất dễ khiến con người ta lún sâu vào vũng bùn.
Bạch Ngưng hơi ngẩn ngơ, sau đó cảm nhận được sô pha bên cạnh hơi lún xuống, Kỳ Phong chuyển nghề nhiều năm vẫn không thay đổi được khí thế sắc bén trên người, anh ta đưa đến trước mặt cô một ly rượu vang đỏ, nói: “Làm hòa với Thừa Minh rồi à?”
……………