05: Cố tình tự an ủi cho bố nhìn thấy
Trans: Vivians2
***
Quý An Kiều quay trở lại phòng, nhưng sau khi rời đi, cô vẫn lén quay đầu nhìn lại xem anh đang làm gì.
Quý An Trạch nằm lại trên ghế sofa, bật lại TV.
"Được rồi, vậy là còn khoảng nửa giờ. Đủ thời gian để cô chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng." Quý An Kiểu nghĩ.
Cô không thể tin được mình đang làm gì bây giờ, nhưng chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi đã khiến trái tim cô hồi hộp, lỗ nhỏ lại trở nên ướŧ áŧ.
Cô quay trở lại phòng, chắc chắn cánh cửa phòng đã hé mở.
Khoảng cách đó chỉ đủ để anh nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Ít ra thì cô cũng hy vọng anh sẽ làm như vậy!
Quý An Kiều kiểm tra phòng lần cuối.
Cô bật đèn nhỏ trên bàn, tắt hết đèn phía trên.
Cô ngồi lên bàn, kiểm tra xem góc độ đã ổn chưa.
Thật tuyệt vời.
Từ phía cửa ra vào, người bên ngoài sẽ nghĩ trừ khi mở cửa, người ngồi bên trong sẽ không thể nhìn thấy người bên ngoài, nhưng thật ra người bên trong hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng người bên ngoài từ góc độ này.
Cái này rất quan trọng.
Cô phải xem anh đang làm gì.
Cô nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Cô biết chắc anh đang đi lên tầng.
Như thường lệ, anh vào phòng tắm sau đó quay trở lại phòng ngủ.
Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Hoặc là ngay bây giờ hoặc là không bao giờ.
"Vào rồi!" Quý An Kiều kéo bộ đồ ngủ qua đầu, hoàn toàn khỏa thân ngồi trên bàn.
Hơi lạnh lướt qua ngực khiến hai núʍ ѵú nhô cao.
"Tuyệt vời." Cô nghĩ.
Cô chuyển sang một vị trí thoải mái hơn, kiểm tra chiếc gương nhỏ của mình.
Phải đặt ở đúng vị trí.
Cô có thể nhìn thấy cánh cửa. Nếu Quý An Trạch nhìn trộm, anh sẽ không nhận ra chiếc gương nhỏ trên bàn của cô.
Cô dùng một tay bắt đầu xoa lỗ nhỏ, tay kia nắn bóp núʍ ѵú để cho đầṳ ѵú dựng đứng lên.
Khi cô nghe thấy tiếng anh đang đến gần, mật huyệt bỗng trở nên ướt hơn.
"Mình đang làm gì vậy?" Sự tỉnh táo đột ngột trỗi dậy khiến cô gái kinh hãi trong giây lát, nhưng cô vẫn tiếp tục thủ da^ʍ.
Anh chuẩn bị đi qua phòng ngủ của cô.
Cô nhìn chằm chằm vào gương.
Sau đó, cô nhìn thấy anh đi ngang qua.
Trái tim Quý An Kiều chùng xuống, anh thậm chí còn không thèm nhìn vào phòng cô.
Sau đó, cô bỗng nhìn thấy một bước ngoặt.
Anh đã quay lại để kiểm tra.
Cánh cửa bắt đầu từ từ mở ra. Nếu cô đã ngủ say, chắc anh không muốn đánh thức cô.
Sau đó, cánh cửa lại từ từ đóng lại, nhưng không phải là tất cả.
Cửa vẫn mở.
Lớn hơn một chút so với khe hở lúc nãy, Quý An Kiều chắc chắn Quý An Trạch đang để ý cô!
Cô tiếp tục thủ da^ʍ.
Cặp mông của cô gái bắt đầu vặn vẹo khi càng ngày càng cảm thấy nóng hơn.
Cánh cửa mở ra nhiều hơn một chút, cô thấy anh cũng đang nhìn vào trong.
Cô liếc nhìn đồng hồ, anh đã xem được vài phút.
Quý An Kiều không tiếp tục nữa mà bắt đầu rêи ɾỉ nhẹ nhàng: "Chơi huyệt con đi a a~ Ba ba, nhanh đến làm con thoải mái đi a ưm a~!"
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Quý An Trạch bước đến gần cô.
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Cô gái mơ màng thốt lên: "A! Làm con đi ~ Ba ba, làm ơn chơi con đi?"
Quý An Trạch không nói gì, chỉ hạ eo, nắm lấy một bên ngực của cô, nâng cằm cô lên hôn.
Ban đầu, khi nhận Quý An Kiều về nuôi, Quý An Trạch thật lòng yêu thương cô, muốn coi cô như con gái mình mà chăm sóc nâng niu.
Nhưng không biết vì sao, theo Quý An Kiều ngày càng lớn lên, cảm xúc trong Quý An Trạch cũng dần biến đổi.
Anh cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, không biết vì sao mình lại sinh ra cảm giác khác lạ với Quý An Kiều.
Nhất là những lúc Quý An Kiều dùng ánh mắt ngưỡng mộ, xen lẫn chút si mê nhìn anh, anh càng không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân.
Cũng vì sợ, mình không kìm chế được du͙© vọиɠ đang ngày càng trỗi dậy, Quý An Trạch dồn tâm sức vào công việc, rất ít khi về nhà vì muốn tránh mặt Quý An Kiều.
Nhưng mà, khi nhìn ánh mắt tổn thương và đau buồn của cô mỗi khi nhìn thấy anh, lòng anh cũng vô cùng khó chịu.
Anh đã chịu đựng ham muốn chiếm đoạt cô làm của riêng mình đã từ rất lâu rồi rồi.
Đặc biệt là sau khi cô đã trưởng thành, ham muốn ấy không những không giảm mà còn bùng cháy mạnh mẽ hơn!
Lúc nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Quý An Kiều, anh rất kích động, rất muốn lao đến đè cô xuống dưới cơ thể mình. Lý trí và cảm xúc đang không ngừng tranh đâu trong lòng.
Sau một hồi do dự, cuối cùng cảm xúc đã chiến thắng, anh không muốn kìm chế bản thân mình nữa.
Quý An Kiều cảm nhận được lưỡi của anh bắt đầu tìm kiếm lưỡi của cô.
Cô mở miệng để cho đầu lưỡi anh trượt vào, nhanh chóng quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô.
Ngực cô cảm thấy trướng hơn khi anh nhẹ nhàng vuốt ve.
Sau đó, anh đột ngột cúi xuống, bắt đầu liếʍ vυ' cô.
Bàn tay anh dần dần trượt xuống lỗ nhỏ của cô.
Sau khi vuốt ve bên ngoài lần đầu, anh từ từ đưa một ngón tay vào.