Hôn Sủng: Vợ Yêu Là Nữ Phụ

Chương 23: Lấy thân trả nợ

Lương Mỹ Kỳ bỏ mặc anh ta đi lên lầu, Trình Mục Dương uất ức mà không làm được gì, chỉ biết đấm mạnh tay vào ghế sô pha.



Ở một nơi khác, Quân Dư Thần lúc này mới tỉnh dậy, anh siết chặt thứ trong tay, cứ tưởng trong lòng là Bối Di ai ngờ lại là một chiếc gối ôm mềm nhũn…

“Bịch!”

Quân Dư Thần quăng thẳng nó xuống đất, vuốt mái tóc ngồi dậy, không ngờ còn thấy quần áo của mình nằm trên sàn cũng biến mất. Toàn bộ tiền trong ví da cũng không cánh mà bay.

Gân xanh trên trán anh giần giật mấy cái, cô gái kia ăn anh từ đầu đến chân bây giờ lại muốn bỏ trốn à?

Quân Dư Thần gọi điện thoại cho trợ lý của mình, thư ký Đổng nhận được điện thoại của anh thì cứ như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng bắt máy.

“Tổng giám đốc, sao bây giờ anh mới nghe điện thoại ạ?”

Giọng của anh ta như sắp khóc đến nơi, Quân Dư Thần day day thái dương, nói:

“Có chuyện gì?”

“Sáng nay ở công ty có một buổi họp, anh quên rồi sao?”

Anh trả lời:

“Tôi quên mất, cậu chuẩn bị cho tôi một bộ đồ rồi mang tới phòng vip ở quán bar Linh Lung đi.”

Nói rồi bèn ngắt máy.

Thư ký Đổng mắt chữ o mồm chữ a không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy, quên sao? Tổng giám đốc cuồng công việc, yêu công việc hơn sinh mạng mà có thể quên được hay sao? Nếu không phải chính tai anh ta nghe thấy thì e rằng anh ta còn không tin.

Quân Dư Thần cũng không hề nghĩ tới, đây là lần đầu tiên anh buông thả bản thân đến thế, lại còn với một cô gái vừa mới quen biết.

Anh vào nhà tắm, mở nước. Để cho dòng nước mát gột rửa hết tâm trí trở về là một người đàn ông lạnh lùng như trước.

Thư ký Đổng làm việc nhanh nhẹn, chưa đầy mười lăm phút đã mang quần áo tới cho anh. Phòng vip ở quán bar này là nơi mà Quân Dư Thần hay ở lại, vậy nên anh ta cũng chẳng xa lạ gì, nhưng khi đi vào nhìn thấy “hiện trường” tối qua mà Quân Dư Thần và Bối Di để lại, anh ta đã chết sững.

Trên giường chăn gối bừa bộn, dưới đất lại có một chiếc váy đen của phụ nữ, đủ hiểu tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Quân Dư Thần tắm xong, đúng lúc đi ra, trên người chỉ quấn độc khăn tắm ngang hông, phô bày thân hình hoàn mỹ, gương mặt góc cạnh đẹp như tạc tượng.

Với kinh nghiệm lâu năm của mình, thư ký Đổng coi như không nhìn thấy gì hết. Quân Dư Thần cầm khăn lau tóc, sau đó mặc quần áo vào.

“Chuyện cuộc họp thế nào rồi?”

Thanh âm của anh nhàn nhạt vang lên.

“Báo cáo tổng giám đốc, tôi đã cho lùi lại cuộc họp rồi ạ, các cổ đông cũng không phản đối gì cả.”

Quân Dư Thần chỉ “ừm” một tiếng sau đó không hỏi thêm gì nữa.

Mặc dù đã tự nhủ sẽ không nhìn vào cái váy kia nhưng ánh mắt của thư ký Đổng không ngừng liếc qua nó mấy lần.

Một lát sau anh ta dè dặt lên tiếng:

“Tổng giám đốc, chín giờ sáng mai chúng ta có hẹn với bác sĩ Lam ạ.”

“Tôi biết rồi.”

Quân Dư Thần dụi tắt điếu thuốc lá trong tay rồi đứng dậy, sải từng bước dài ra khỏi cửa.

“Nhớ bảo người dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này.”

….

Bối Di quay trở về phòng trọ cô thuê, lúc xuống xe taxi còn cảm ơn bác tài, cô định bụng sẽ mua món gì đó thật ngon rồi mang về nhà ăn, nào ngờ mọi thứ đã bị phá hỏng.

“Cô em…đi đâu thế?”

Ba người đàn ông không rõ từ đâu xuất hiện, bao vây xung quanh Bối Di, vừa nhìn thấy bọn chúng, sắc mặt cô liền tái nhợt đi.

“Nhận ra bọn này không?”

Người đàn ông to béo nhất tên là Lập Tự, hắn chính là chủ nợ cũ của cô, ba năm trước cả nhà cô phá sản, cô bị Trình Mục Dương phản bội, bây giờ quay trở về hắn lại tìm tới, tại sao hắn lại biết cô ở đây?

Bối Di giả vờ không nhận ra hắn, bình tĩnh đáp:

“Xin lỗi, tôi không quen các anh, nếu các anh còn không tránh ra thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát?” Lập Tự nhếch môi cười:

“Có giỏi thì cô cứ báo đi, tiện đây chúng tôi cũng muốn đòi lại số tiền mười tỷ kia.”

“Mười tỷ?! Rõ ràng chỉ có một tỷ? Sao các người…”

Cô lỡ lời kích động buột miệng nói ra, hắn liền nắm bắt ngay:

“Còn nói là không quen biết? Sao? Có định trả không?”

Bối Di lườm hắn, lúc trước bố cô chỉ nợ hắn có một tỷ, thế mà bây giờ hắn đòi những mười tỷ? Đây rõ ràng là ăn lời cắt cổ người khác!

Lập Tự quan sát Bối Di nãy giờ, bây giờ cô đã xinh đẹp khác hẳn lúc trước, mặc dù cô mặc quần áo rộng nhưng không che được vòng eo con kiến và khuôn mặt xinh đẹp, hắn ta bỗng nhiên liếʍ môi mấy cái, nhìn cô bằng ánh mắt thô thiển.

Bối Di lùi lại, định co chân chạy nhưng hắn đã đoán được ý đồ của cô nên lập tức chặn đường cô.

“Cô em định chạy đi đâu thế? Nếu không trả được tiền thì chi bằng lấy thân trả nợ đi!”

Lập Tự vươn tay bắt lấy cổ tay cô, làn da cô nõn nà mềm mại khiến hắn mê đắm.

Bối Di vùng vẫy, cô bỗng co chân đạp vào nơi giữa hai chân hắn, Lập Tự không phòng bị ăn trọn cú đá bất ngờ đó, sắc mặt tái nhợt đi.

Cô nhân cơ hội chạy thoát, Lập Tự hét lên cùng đàn em:

“Mau đuổi theo cô ta!”