Hôn Sủng: Vợ Yêu Là Nữ Phụ

Chương 22: Cái tát nhục nhã

Sáng hôm sau khi tia nắng mặt trời chỉ vừa mới le lói len qua tấm rèm cửa Ý, Bối Di đã tỉnh dậy, đập vào mắt cô là l*иg ngực săn chắc khoẻ khoắn trắng ngần của Quân Dư Thần, phút chốc trong đầu cô hiện lên những gì xảy ra buổi tối hôm qua.

Hai tay anh ôm chặt eo cô, hai chân cũng kẹp chặt chân Bối Di làm cô không thể nò cựa quậy.

Cô ngẩng mặt, đối diện với gương mặt đẹp trai không góc chết đó của Quân Dư Thần lại không nỡ tát vào mặt anh.

Bối Di cẩn thận nhấc tay anh ra khỏi eo mình, động tác nhẹ nhàng hết mức, may mà Quân Dư Thần ngủ say nên lúc cô lén bỏ đi anh đã không biết.

Cô nhìn thấy cái ví da trên bàn, nghĩ ngợi một chút rồi lấy đi toàn bộ tiền mặt trong đó.

Xong xuôi, Bối Di mặc quần áo của Quân Dư Thần rồi rời khỏi đó.

Bối Di mở điện thoại lên, có mấy cuộc gọi nhỡ của Ái Ái, cô lập tức gọi lại cho cô ấy, chưa đầy ba tiếng tút, Ái Ái đã nhấc máy, giọng điệu còn có chút kích động:

“Lục Bối Di, cậu đi đâu vậy hả?! Cậu xem clip Trình Mục Dương bị trừng trị chưa? Bây giờ cư dân mạng đang bàn tán lọn cả lên kìa!”

Cô nở nụ cười:

“Biết chứ, hôm qua là mình dạy dỗ anh ta mà.”

Ái Ái kinh ngạc:

“Thì ra là cậu à?”

“Đúng đó…”

Ái Ái cười ha ha một tiếng, nói:

“Phải như thế chứ! Hắn còn mặt dày không biết xấu hổ gọi cho mình hỏi số điện thoại của cậu, còn nói sẽ không để yên cho cậu.”

Bối Di bình thản đáp:

“Cậu cứ cho anh ta đi.”

“Sao? Cậu không sợ hắn tìm người gây chuyện với cậu à?”

“Ái Ái, bắt đầu từ cái ngày ba năm trước thì mình đã không còn biết sợ là gì nữa rồi.”

Ái Ái bỗng im lặng, Bối Di cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ với cô ấy, vì thế nên nói qua loa thêm vài câu rồi cúp máy.

Bối Di xem lại đoạn clip đó, khoé môi không kìm được mà tủm tỉm cười. Trình Mục Dương, để xem anh còn mặt mũi đối diện với Lương Mỹ Kỳ thế nào!

“Tinh!”

Tiếng email đột ngột vang lên thông báo, Bối Di mở ra xem, không ngờ lại là thông báo cô đã trúng tuyển.

Bối Di vui vẻ trở về nhà chuẩn bị phỏng vấn vào ngày mai, còn ở một nơi khác, Trình Mục Dương cũng vừa mới trở về nhà đã lĩnh ngay một cái tát như trời giáng của Lương Vĩ Kha.

“Thằng khốn nạn! Mày xem mày đã làm cái gì đây?!”

Ông ta ném điện thoại vào mặt Trình Mục Dương, gò má anh ta đập vào viền điện thoại lập tức đỏ ửng lên.

Lương Mỹ Kỳ đứng một bên cũng không muốn bênh vực anh ta nữa.

Lương Vĩ Kha nổi giận đùng đùng, còn lấy cây gậy trong tay đánh vào người anh ta.

“Thằng khốn! Thằng khốn! Thanh danh nhà họ Lương bị mày huỷ hoại hết rồi! Đồ đỉa bám chân hạc như mày không biết thân biết phận mà còn ở bên ngoài làm loạn sao?!”

Trình Mục Dương nghiến răng nhẫn nhịn chịu đòn, chưa bao giờ mà anh ta lại cảm thấy nhục nhã như bây giờ.

Ông ta ra tay không hề khoan nhượng, trút hết tất cả bực bội xuống người Trình Mục Dương, khoé môi anh ta vì nhịn mà cắn đến bật máu. Lương Vĩ Kha đánh một lúc thì mệt, ông ta thở mạnh mấy cái, gương mặt đỏ bừng lên.

“Khốn nạn! Chức phó tổng giám đốc của Lương thị mày đừng hòng mơ tới!”

Anh ta ngẩng phắt mặt lên, thất kinh tột độ:

“Ba…ba hứa đã trao chức vụ tổng giám đốc cho con rồi mà? Sao ba lại không giữ lời chứ?”

“Mày còn dám mở mồm ra hỏi tao câu đấy à?! Thứ đàn ông bất tài vô dụng như mày thì làm được trò trống gì cơ chứ?!”

Lương Vĩ Kha sỉ nhục anh ta, Trình Mục Dương nén uất hận vào bên trong, ông ta mắng chửi một hồi rồi thì tức giận bỏ lên lầu, trong phòng lúc này chỉ còn lại anh ta và Lương Mỹ Kỳ.

Cô ta gác chân ngồi trên ghế sa long, vẻ mặt giống như không quan tâm tới những chuyện vừa xảy ra.

Trình Mục Dương quay sang hỏi cô ta, ánh mắt đỏ ngầu:

“Lương Mỹ Kỳ, chuyện này là do cô nói cho ba biết có đúng không?”

“Ha…” cô ta nhếch môi cười khẩy:

“Đúng là tôi nói đấy, thì sao nào? Anh nghĩ anh đi chơi gái bên ngoài mà còn hy vọng tôi sẽ bênh vực cho anh sao?”

Trong mắt Trình Mục Dương hiện lên một sự hận thù cùng căm ghét cô ta vô cùng, nhưng càng nhục nhã hơn là anh ta phải nhẫn nhịn bọn họ.

Lương Mỹ Kỳ rất hả hê:

“Trình Mục Dương, trong lòng anh vẫn còn vương vẫn con nhỏ Bối Di kia chứ gì? Ngày xưa nó xấu xí nah bỏ nó, giờ nó xinh đẹp rồi thì anh lại chạy theo, anh nghĩ nó vẫn còn thích anh à?”

“Chuyện đó không liên quan đến cô!”

Cô ta cười lạnh:

“Không liên quan? Trình Mục Dương anh đừng quên chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp đấy! Tôi có thể kiện anh vì tội nɠɵạı ŧìиɧ, anh ăn bám ở nhà tôi thì nên biết thân biết phận một chút đi!”

Dứt lời, cô ta liền đứng dậy, lạnh lùng nói:

“Nếu không phải vì nể tình anh hầu hạ tôi ba năm qua như một con chó thì tôi đã đá anh ra khỏi cửa rồi! Biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, chiều chuộng tôi đi, còn không thì anh biết hậu quả như thế nào rồi đấy!”