Phòng tắm tràn ngập hơi nước, Thịnh Cẩm mang tiểu mỹ nhân đã tắm rửa sạch sẽ ra ngoài xong, liền đặt người ở trên giường, sau đó cúi xuống đè lên Ngôn Úc, bắt đầu thanh toán sự bức bối trong lòng.
Mặc kệ Ngôn Úc trốn ra sao, kết quả vẫn luôn là trốn không thoát.
Không một con chó thối nào có thể chịu đựng việc trên người vợ yêu thơm tho mềm mại của mình in toàn dấu vết và hương vị của người khác.
Mùi hương đã xử lý xong, kế tiếp chính là dấu vết.
Ngôn Úc đã chẳng còn sức lực đâu để giãy giụa, chỉ đành nâng đầu, tự dâng bản thân tới bên miệng chó thối, mặc cho hắn liếʍ mυ'ŧ.
Đôi môi bị đầu lưỡi ôn nhu nhấm nháp, còn chưa đợi Thịnh Cẩm cạy khớp hàm, tiểu mỹ nhân liền thuận theo đó mà mở ra, nước bọt lấp lánh, mềm nhũn chờ đợi cuộc viếng thăm của vị khách xâm lược.
“Ngoan vậy?”
Thịnh Cẩm rời khỏi môi Ngôn Úc, nước bọt dính nhớp lấp lánh trên miệng hai người.
Đuôi mắt Ngôn Úc ửng hồng, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Moá! Thịnh Cẩm thiếu chút nữa nhịn không được mà cởϊ qυầи làm cậu ngay tại đương trường.
Hắn hít sâu một hơi, mυ'ŧ mạnh môi tiểu mỹ nhân, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng mềm mại, quấy loạn lưỡi hồng, thẳng đến khi hút hết nước bọt ngọt ngào của vợ mới thôi.
“Thoải mái không?” Thịnh Cẩm ngẩng đầu hỏi, trên môi còn kéo ra một sợi chỉ bạc.
Ngôn Úc hiển nhiên vẫn chưa hồi thần lại, nghe đối phương nói xong một lúc mới bắt đầu phản ứng, hôm nay hình như không khó chịu lắm……
“Thoải, thoải mái……” Tiểu mỹ nhân đỏ mặt thẹn thùng.
Tiếp theo, cái đầu chó to kia rúc vào cổ cậu, cẩn thận hôn mυ'ŧ, giống như một cặp tình nhân đang tán tỉnh nhau, cảm giác ngưa ngứa khiến khoé mắt Ngôn Úc đỏ lên.
Hai đầu nhũ mẫn cảm trên ngực run rẩy mà dựng thẳng, hồng hồng nho nhỏ như kẹo dâu tây, hấp dẫn chó thối tới liếʍ láp.
“Ưm~”
Ngón chân trơn nhẵn của Ngôn Úc cọ cọ ga giường.
Đầu nhũ là bộ phận xinh đẹp nhất trên người tiểu mỹ nhân, thậm chí không cần người khác chơi đùa, tự nó đã mang sắc đỏ tươi tắn.
Thịnh Cẩm nỗ lực liếʍ mυ'ŧ, cảm giác tê ngứa nhè nhẹ từ nơi này lan ra khắp người Ngôn Úc, ngay cả đầu ngón tay cũng chịu chung cảnh ngộ, toàn bộ đều tê dại, cảm giác bứt rứt kiến tiểu mỹ nhân nhịn không được mà rùng mình.
“Được, được chưa?” Khóe mắt Ngôn Úc lại chậm rãi chuyển sang màu hồng: “Ưm ~ khó chịu……”
Nhưng nhìn cậu đâu có chút bộ dạng khó chịu nào, chỉ là vì quá thoải mái, nên mới không nghĩ ra được từ gì để diễn tả thôi.
Đầu nhũ ngậm trong miệng bị liếʍ đến sưng đỏ, từ một hạt nho nhỏ biến thành to to, đối lập hoàn toàn với viên nhũ hoa còn lại.
Miệng Thịnh Cẩm cảm nhận được dư vị ngọt ngào, quả nhiên, cơ thể tiểu mỹ nhân không chỗ nào không ngọt lịm, thơm ngon: “Không thoải mái ở đâu?”
Ngôn Úc không có cách nào, chỉ đành chuyển tầm mắt sang hướng khác, yên lặng hưởng thụ cảm giác đầu nhũ bị hôn liếʍ.
Đầu ngón tay cậu run đến nỗi ngay cả ga giường cũng không nắm nổi, gậy thịt phía dưới dần dần đứng thẳng, âʍ ɦộ cũng bị dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt nhẹp.
Hành động bú ʍúŧ của Thịnh Cẩm khiến eo cô vợ yêu xinh đẹp run nhẹ, bất giác duỗi tay sờ lên mái tóc ngắn của Thịnh Cẩm, cảm giác hoàn toàn khác so với Phong Mặc Từ.
Lòng bàn tay trắng nõn nắm chặt, bị mái đầu cứng rắn ma sát đến phát ngứa. Đây cũng chính là cảm giác hiện tại đang chiếm lấy toàn thân cậu.
Tử ©υиɠ phía dưới, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Thịnh Cẩm không moi ra được bắt đầu chảy ra theo dòng dâʍ ŧᏂủy̠, thong thả biến mất tăm, giống như thật sự bị tử ©υиɠ ăn sạch.
“Nhẹ thôi, ưm ~ Anh nhẹ một chút……” Ngôn Úc nhịn không được mà túm chặt tóc trên đầu chó thối, tiếng khóc nức nở vang lên.
Đầṳ ѵú run run, như thể bị người chọc phá đến phát điên, Thịnh Cẩm nhả ra, hai viên nhũ hoa đều đã sưng to, xinh đẹp lại ướŧ áŧ, thoạt nhìn còn lớn hơn gấp đôi so với ban đầu.
Có thể thấy được con chó thối này si mê vợ đến nhường nào.
“Tiếp theo làm gì?”
Thịnh Cẩm khàn giọng hỏi Ngôn Úc, tầm mắt hướng về phía bờ mông trắng của người đẹp.