Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 50: Con Trai Anh Nên Đặt Tên Là Gì Thì Tốt Nhất

"Thật ra tôi không phải là kẻ chơi bời lêu lổng, cô đừng nghe mọi người nói xấu tôi, đó là vì họ ghen tị với tôi.” Lâm Diệu Đường thấy Tô Thấm Nhiễm nói chuyện với mình, muốn nhân cơ hội biện giải cho mình một chút.

“Ừm!” Tô Thấm Nhiễm dùng sức gật gật đầu, ánh mắt cười cong cong. Nếu Lâm Diệu Đường không phải là người tốt, cũng sẽ không hi sinh tính mạng để cứu cô. Thật ra Lâm Diệu Đường nếu thật sự muốn có được cô có rất nhiều cách.

“Hả!" Lâm Diệu Đường nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tô Thấm Nhiễm lập tức ngây người. Trời ơi! A Nhiễm cười với mình! Trên thế giới này làm sao có tiên nữ xinh đẹp như vậy!

Tô Thấm Nhiễm thấy Lâm Diệu Đường không nói gì nữa, lại nghe thấy Lý Đông Mai gọi mình, cô liền nhẹ nhàng rời đi.

"Anh họ, anh làm sao vậy?" Khi Lâm Diệu Quốc đi tới chỉ thấy Lâm Diệu Đường đứng một mình ở ven đường cười ngây ngô, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Diệu Quốc, chú nói xem con trai anh nên đặt tên là gì thì tốt nhất, thế hệ tiếp theo của chúng ta dùng chữ gì nhỉ? Có phải chữ Khánh không?” Trong mắt Lâm Diệu Đường giống như có ánh sáng lóe lên.

"Sao cơ?" Lâm Diệu Quốc choáng váng, anh họ sao vậy? Mình hình như nghe nói đồng chí nữ kia đối với anh họ không có ý này, sao lại nghĩ đến con trai nên đặt tên gì?

“Nhìn chú thật ngốc nghếch!” Lâm Diệu Đường ghét bỏ liếc Lâm Diệu Quốc một cái, sau đó cất bước trở về, anh định về nhà tra từ điển, xem con trai tên gì thì dễ nghe hơn.

Không được thì coi như hai năm đọc sách của mình “chữ thầy lại trả cho thầy” rồi.

Không được thì mình phải chuẩn bị sách bút chăm chỉ đến lớp học chữ cùng A Nhiễm.

Nếu không tương lai con mình muốn hỏi cái gì mình cũng sẽ không trả lời được.

Đúng, đúng, đúng, anh rể cả dạy mình tập luyện nâng cao thể hình mình cũng phải chăm chỉ tập luyện, nếu không tương lai A Nhiễm mang thai mình không bế nổi thì làm sao bây giờ.

Mặc kệ bên Lâm Diệu Đường trí tưởng tượng đã bay đến phương trời nào, bên kia Lý Đông Mai kéo Tô Thấm Nhiễm.

"Anh ta gọi cô lại làm cái gì?" Lý Đông Mai tràn đầy lo lắng, tuy rằng Triệu Tố Cầm nói Lâm Diệu Đường là lựa chọn tốt nhất, nhưng Lý Đông Mai vẫn cảm thấy Lâm Diệu Đường không xứng với A Nhiễm, A Nhiễm giống như là một con thỏ nhỏ ngây thơ không biết gì, mà Lâm Diệu Đường chính là sói xám khét tiếng.

"Đồng chí Lâm nói bây giờ anh ấy đi làm trong đoàn xe cung cấp và tiêu thụ, hỏi tôi có cần đồ gì không." Tô Thấm Nhiễm cũng không giấu diếm thoải mái nói cho mấy người biết.

"Đoàn xe? Đó chính là một cái bát cơm vàng, tôi nghe nói Lâm Diệu Đường ngay cả bộ đội cũng không đi. Bây giờ... Không phải là thấy A Nhiễm không mang theo bất cứ đồ đạc gì, cho nên mới đi đoàn xe chứ?" Trong mắt Triệu Tố Cầm tràn đầy ánh sáng.

Không phải ghen ghét, mà là cảm thấy rằng mình đã đoán trúng sự thật.

Trời ơi? A Nhiễm giống như trở thành mục tiêu phấn đấu của Lâm Diệu Đường. Điều kiện của Lâm Diệu Đường hiện giờ ngay cả trong thành phố cũng khó tìm.

“Tố Cầm!” Lý Đông Mai nhìn thấy Tô Thấm Nhiễm mặt đỏ bừng, gọi Triệu Tố Cầm một tiếng, sao lại có thể nói ra những lời như này.

"A Nhiễm, đây chính là chuyện tốt, cô không mang theo đồ đạc gì cả. Trời cũng chuẩn bị lạnh rồi, lúc này cũng không thể nói không cần, nếu cô không đủ tiền, chỗ này của tôi có chút cho cô mượn trước." Triệu Tố Cầm ghé vào bên tai Tô Thấm Nhiễm nói nhỏ.

Lúc này cũng không phải là lúc làm bộ làm tịch, đến mùa đông không có áo bông chính là chuyện sống chết.

"Tôi đây cũng biết làm một chút, nếu cô không làm được tôi sẽ làm giúp cô.” Lý Đông Mai nghĩ đến bàn tay nhỏ bé trắng nõn thon dài của Tô Thấm Nhiễm, cũng đoán được là cô ấy không biết làm.

Hai người ai cũng không nhờ xem có thể giúp mình lấy cái gì không.

Bởi vì họ biết sẽ làm cho Tô Thấm Nhiễm khó xử.

“Cảm ơn các cô!” Vành mắt Tô Thấm Nhiễm có chút đỏ lên.

"Lâm Diệu Đường không phải kẻ chơi bời lêu lổng, đừng nghe người khác nói bậy." Lý Cường nghe ba đồng chí nữ nói chuyện cũng không kiêng dè, nhịn không được xen vào.