Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 49: Tôi Sẽ Giúp Cô Mang Về

“Không phải, chị Thải Điệp không làm tôi sợ.” Tô Thấm Nhiễm nghiêng đầu cười lễ phép với Lâm Thải Điệp.

Lâm Diệu Đường nhìn thấy nụ cười kia trực tiếp ngây ngẩn cả người. "..." A Nhiễm cười rộ lên thật đẹp mắt, trời ạ, trên thế giới này sao lại có người cười rộ lên đẹp như vậy? Tại sao không cười với mình?

"Đội trưởng, tôi có thể hỏi một chút về lớp học xóa mù chữ không?" Không đợi mấy người nói chuyện, Lý Cường mở miệng hỏi Lâm Đại Sơn.

"Là như này nhé đồng chí Lý, mấy người phụ trách dạy con cái trong hợp tác xã chúng tôi học chữ, một ngày chấm cho mỗi người ba điểm công tác."

Lâm Đại Sơn tươi cười thân thiết trả lời, hắn vẫn vô cùng thích Lý Cường, lúc trước còn có ý định muốn gả con gái thứ ba cho Lý Cường.

Nhưng vì nhìn Lý Cường không có ý đó cũng không đề cập tới, tên nhóc này, Lâm Đại Sơn kết luận không phải người sẽ chấp nhận ở thôn nhỏ này cả đời.

“Cảm ơn đội trưởng đã cho chúng tôi cơ hội này, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức mình hỗ trợ mọi người!” Lý Cường vội vàng cảm ơn.

Thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh, làm cho người ta rất thoải mái, trong lòng Lý Cường cũng hiểu được Lâm Đại Sơn đang chiếu cố ba người bon họ, Tô Thấm Nhiễm, Triệu Tố Cầm làm việc không được tốt, nếu không nghĩ cách giúp một chút, sang năm lương thực được chia có lẽ chỉ đủ dùng trong nửa năm.

"Cảm ơn đội trưởng!"

Tô Thấm Nhiễm, Triệu Tố Cầm cũng vội vàng nói cảm ơn.

Có điều, kiếp trước lớp xóa mù chữ là sau khi thu hoạch mùa thu, cũng để cho cô làm giáo viên, nhưng mà cô từ chối, sau đó vị trí đó cho ai cô cũng không để ý, hiện giờ vì sao lại có thay đổi nhiều như vậy?

“Cảm ơn cái gì, mau trở về ăn cơm đi!” Lâm Đại Sơn không thích dáng vẻ này lắm.

Mấy người nói lời cảm ơn cũng biết phải nhanh chóng trở về, còn phải thảo luận một chút nên chuẩn bị như thế nào, dù sao cũng không ai có kinh nghiệm.

Triệu Tố Cầm hiếm khi cùng Lý Cường nhiệt tình thảo luận, Lý Đông Mai ở bên cạnh cũng bày mưu tính kế.

Tô Thấm Nhiễm đi theo phía sau ánh mắt cười cong cong, như vậy thật tốt, thì ra khi chúng ta thay đổi thái độ sống thì cũng sẽ chào đón một cuộc sống khác.

Lâm Diệu Đường nhìn bóng lưng Tô Thấm Nhiễm, do dự một chút, cuối cùng ném xe đạp cho Lâm Thải Điệp sải bước đuổi theo.

"A Nhiễm, bây giờ tôi đang làm việc trong đoàn xe của hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ, cô có thiếu gì không, tôi sẽ… giúp cô mang về!”

Giọng của Lâm Diệu Đường rất nhỏ, vốn định nói tôi mua cho cô, do dự một chút, sợ Tô Thấm Nhiễm cự tuyệt đành phải đổi cách nói.

"Cha, cha nói xem, đó có còn là đứa con trai kiêu ngạo và lợi hại của cha không?” Lâm Thải Điệp nhìn dáng vẻ khom lưng, cúi đầu nịnh nọt của Lâm Diệu Đường với thái độ ghét bỏ.

"Về nhà giúp mẹ con gϊếŧ gà đi, Diệu Quốc mới về." Lâm Đại Sơn thật sự không muốn nhìn, trực tiếp xoay người về nhà.

Lâm Thải Điệp lại khó hiểu liếc nhìn một cái, sau đó đuổi theo.

"Đi làm?" Tô Thấm Nhiễm nghe Lâm Diệu Đường nói thì rất bất ngờ. Kiếp trước Lâm Diệu Đường cũng không làm bất kỳ công việc gì, suốt ngày chơi bời lêu lổng trong thôn, lớp xóa mù chữ hình như cũng không đi.

"Ừm, đoàn xe của hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ, không phải cô tới đây không mang theo gì sao, lúc này tôi tiếp xúc rất nhiều đồ, nói không chừng có thể giúp cô mang về."

Lâm Diệu Đường nhìn đôi mắt mở to của Tô Thấm Nhiễm như sáng lên, lại nhìn đôi môi trắng bệch có chút khô của cô, không nhịn được liền nuốt nước miếng. Mẹ nó! Thật sự chỉ muốn cắn hai miếng.

"Thật sao? Cảm ơn anh, nếu tôi có thể, tôi muốn mua bông và vải, nhưng tôi không có phiếu, tôi có thể trả cho anh gấp đôi tiền." Mắt Tô Thấm Nhiễm sáng rực lên.

Cô thật sự cần mua áo bông và chăn, không ngờ Lâm Diệu Đường lại đi làm việc trong hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ.

Tô Thấm Nhiễm mơ hồ có cảm giác Lâm Diệu Đường có lẽ bởi vì mình nên mới thay đổi, cảm thấy trái tim như bị khều nhẹ một cái.