Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 46: Lâm Thải Điệp

“Chị hai!” Lâm Diệu Đường trực tiếp đi tới chỗ người bán hàng đẹp nhất ở bên trong cửa hàng.

“Đường Tử?!” Lâm Thải Điệp đang dệt áo lông, nhìn thấy Lâm Diệu Đường thì hai mắt liền tỏa sáng, đã hơn mười ngày cô chưa nhìn thấy Tiểu Đường.

“Cha bảo em tới tìm anh rể!” Lâm Diệu Đường nhìn trong tay Lâm Thải Điệp là một cái áo lông bán thành phẩm, trong lòng lại muốn kiếm tiền mua cho A Nhiễm một cái áo như vậy.

“Em đồng ý làm à?” Lâm Thải Điệp khϊếp sợ buông áo lông mà nhìn Lâm Diệu Đường.

Công việc này rất khó lấy được, còn có một người phù hợp với công việc này đó chính là cháu trai của chị dâu cả. Nhưng mà Kiến Quốc lại nói Diệu Đường thích hợp với công việc này hơn, hơn nữa nhiều năm qua nhà mẹ đẻ cô vẫn luôn trợ cấp lương thực cho nhà chồng cô, vậy nên công việc này nên đưa cho Diệu Đường.

Lâm Thải Điệp biết tính cách lười biếng của em trai mình, nếu như không muốn tới thì ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không sai được nó. Lâm Thải Điệp sợ Lâm Diệu Đường không chịu tới, cuối cùng công việc này vẫn rơi vào nhà chị dâu cả, mà Kiến Quốc lại còn bị oán trách.

“Sao, có người bắt nạt chị à?” Lâm Diệu Đường lập tức nhìn ra Thải Điệp có chỗ không thích hợp, bộ dáng có ý muốn tìm người đánh nhau.

“Được rồi, ai có thể bắt nạt được chị, sao em có thể nghĩ như thế?” Lâm Thải Điệp đánh Lâm Diệu Đường một cái.

“Vợ em không có quần áo mùa đông, em đến đây để mua cho cô ấy hai bộ quần áo.” Lâm Diệu Đường nói vô cùng tùy ý, hơn nữa bản thân Diệu Đường lại có một khí chất ngang ngược, khiến cho người khác nhìn vào như một tên lưu manh.

“Em có người mình thích rồi hả? Con gái nhà ai vậy? Tại sao không nói cho chị biết? Chị cũng muốn về nhà nhìn xem, khi nào thì dẫn em dâu về nhà? Quà cưới hỏi như thế nào? Khi nào định kết hôn?”

Trong mắt Lâm Thải Điệp tràn đầy sự hiếu kỳ, rốt cuộc em trai bảo bối nhà mình cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nếu như điều kiện nhà gái có hơi kém thì chỉ cần sau này bồi dưỡng tốt là được rồi.

“Chị hỏi nhiều như vậy làm gì, anh rể đâu rồi? Em muốn đi tìm anh ấy!” Mắt Lâm Diệu Đường lấp lánh, trực tiếp rời đi.

Chồng chị hai tên là Uông Kiến Quốc, là một kế toán của Cung Tiêu xã, có văn phòng riêng của mình, Lâm Diệu Đường đã sớm quen đường mà đi vào.

“Em mau nói rõ cho chị biết, là con gái nhà ai vậy?” Lâm Thải Điệp không chịu bỏ qua cho Lâm Diệu Đường một cách dễ dàng như thế, bản thân cô đã chờ đợi người em dâu này bao nhiêu năm, bây giờ rốt cuộc cũng có một người, sao cô có thể buông tha cho Lâm Diệu Đường, lập tức bảo người trông hàng giúp mình rồi vội đuổi theo em trai.

“Hiện tại chị còn đang trong giờ làm đấy, như vậy là không tốt đâu!” Lâm Diệu Đường ghét bỏ nhìn Lâm Thải Điệp nói.

“Đừng hòng bỏ qua chuyện này, mau nói cho chị biết. Là con gái nhà ai?” Lâm Thải Điệp không sợ Lâm Diệu Đường.

“Là người mà chị không biết!” Lâm Diệu Đường trả lời có lệ.

“Thanh niên trí thức mới tới?” Lâm Thải Điệp suy nghĩ một chút mở miệng.

“Sao chị lại biết?” Lâm Diệu Đường kinh hô.

“Vớ vẩn, trong thôn chúng ta làm gì có người mà chị không biết?” Lâm Thải Điệp trợn trắng mắt tràn đầy kiêu ngạo mà nói.

“A? Diệu Đường tới!” Uông Kiến Quốc nghe thấy giọng nói của vợ liền đi ra xem, nhìn thấy Lâm Diệu Đường liền vui vẻ.

Xem ra cậu em vợ này đã nghĩ thông suốt muốn đi làm rồi, cậu em vợ tuyệt đối là con rồng, dù bị ném đến đâu cũng có thể sống tốt được.

Nếu như sau này cậu em vợ tới đoàn xe đi làm, như vậy thì những vị trí quan trọng trong Cung Tiêu Xã đều có người nhà của hắn.

“Anh hai, anh nên quản tốt vợ của anh đi này, ngày nào cũng hô to gọi nhỏ, đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi.” Lâm Diệu Đường ghét bỏ nhìn Uông Kiến Quốc oán giận.

“Em đúng là một tên tiểu tử thối không có lương tâm, khi còn nhỏ là ai đã.....”

“Đây, không hổ là con gái của mẹ mà!” Lâm Diệu Đường giơ ngón tay cái lên với Lâm Thải Điệp, đánh gãy câu nói kế tiếp của cô.

“Đừng nghĩ chị sẽ bỏ qua chuyện này, tí nữa khi nào quay về thì chờ chị cùng nhau về, chị có chuyện muốn nói với em.” Lâm Thải Điệp nói xong cũng không cho Lâm Diệu Đường cơ hội từ chối mà trực tiếp xoay người rời đi.