Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 45: Sắp Xếp

“Con đi rồi, A Nhiễm phải làm sao bây giờ, nếu như trong quá trình dạy học cô ấy xảy ra chuyện gì thì phải làm sao!"

Lâm Diệu Đường bực bội muốn hút thuốc, sờ sờ rồi lại ném bao thuốc lên trên giường đất, về sau vẫn nên cai thuốc lá đi, nếu không sẽ làm cho A Nhiễm không vui.

"Quá trình xóa nạn mù chữ sẽ bắt đầu lúc ăn cơm chiều xong, đến lúc đó mày đã trở lại, còn nếu hôm nào mày phải lái xe thì ba mẹ sẽ tự mình tới đó”.

Lâm Đại Sơn mở miệng, chỉ cần tiểu tử này chịu khó làm việc không chơi bời lêu lổng thì dù có bắt ông phải mở cửa sau cho nha đầu kia cũng được.

“Được rồi, ngày mai con đi tìm chị hai”. Lâm Diệu Đường không tình nguyện gật gật đầu.

“Buổi chiều đi đi, đi sớm một ngày là có thể sớm một ngày làm việc” Lâm Đại Sơn mở miệng.

“Cha lại lấy cái này để dọa con” Lâm Diệu Đường trợn trắng mắt muốn nhìn xem đối diện có phải là cha ruột mình không, lại sợ bị chửi, liền phải nhịn xuống mà trực tiếp đi ra ngoài.

“Đứa nhỏ này làm cái gì vậy, mau ăn cơm.” Vương Thu Lan nhìn bóng dáng Lâm Diệu Đường gọi.

“Không ăn, con đi tìm chị hai đây” Lâm Diệu Đường chân dài, lập tức nhảy lên xe đạp lái khỏi nhà.

“Đừng khiến cho chị hai con thêm phiền toái……” Vương Thu Lan chạy vài bước lên phía trước, kêu to.

“Thằng nhóc kia làm cả một buổi sáng, bây giờ lại đi tìm chị hai của nó, không phải sẽ mang lại phiền phức cho chị nó sao.” Vương Thu Lan không nghe được câu trả lời của Lâm Diệu Đường, quay về nhắc Lâm Đại Sơn mãi.

“Kiến Quốc tìm được công việc cho Đường Tử, tôi chỉ sợ đứa nhỏ này đổi ý, nó thích thì cứ để nó đi, dù sao thì Đường Tử cũng không phải là không có mắt, sao có thể làm cho chị hai của mình khó xử được, thông gia cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, mấy năm nay chúng ta cho bọn họ không ít lương thực, không cần nghĩ nhiều như vậy.” Lâm Đại Sơn biết Vương Thu Lan suy nghĩ cái gì.

Mấy đứa con gái tuy rằng đều đã gả ra ngoài, nhưng Lâm Đại Sơn vẫn có thể vỗ bộ ngực nói, bản thân nhà mình không có chiếm tiện nghi của ba gia đình thông gia, mấy năm trước lương thực không đủ, cũng chính là nhà ông uống cháo thanh đạm để đưa cho lương thực cho mấy nhà thông gia.

Nếu không sao bọn họ có thể sống thoải mái được như vậy chứ, lấy cái gì để tặng lễ, đều do chính Đường Tử lên núi săn chút thú hoang đưa cho chị hai và chị ba của mình.

“Sao lại không mang một chút đồ đi, người ta giúp con mình tìm công việc, sao có thể đi tay không tới nhà người ta được” Vương Thu Lan vẫn là có chút lo lắng, sợ con gái ở nhà người ta bị khinh bỉ, bị xem nhẹ.

“Được rồi, con trai bà sao bà lại không biết, người ta nói như nào kệ người ta”. Lâm Đại Sơn căn bản không lo lắng cái này.

Ba người con rể này, vì sao lại tích cực giúp Lâm Diệu Đường tìm công việc như vậy, đó cũng không phải hoàn toàn là vì mũi của con gái nhà mình, chủ yếu vẫn là vì bản thân Lâm Diệu Đường, tuy rằng ba người con rể cũng là người có chút địa vị ở trong thành, nhưng cũng không dám coi thường Lâm Diệu Đường.

“Nhưng mà ông nói, thôi ăn cơm đi, ăn xong còn phải bắt đầu làm việc nữa đấy.” Vương Thu Lan nhíu nhíu mày trực tiếp đi ra ngoài.

Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, tuy rằng nhìn con gái hiện giờ khá phong cảnh, nhưng ai mà biết được mẹ chồng có làm khó chúng nó hay không. Đứa con gái thứ hai và thứ ba lại không ở riêng giống chư đứa con gái thứ nhất, cả gia đình ở chung một chỗ thì đâu thể tránh được những lúc va chạm chứ.

Hơn nữa hiện giờ lương thực đã không còn quý hiếm như năm đó, điều kiện của thông gia càng ngày càng tốt, so sánh với nhà mình thì chênh lệch cũng càng ngày càng lớn hơn.

Càng là như vậy thì khi đi tới nhà thông gia lại càng không thể đi tay không, nếu không thì có thể sẽ trở thành loại bà con nghèo chạy tới cửa để tống tiền.

Mà Lâm Diệu Đường cũng không có trực tiếp đi lên huyện thành mà đi vào núi, lấy ra một cái giỏ tre ở trong một cái hốc cây, sau đó xuống núi mới đi thẳng vào huyện.

Đạp hơn hai giờ mới đến huyện thành, trực tiếp đi vào cung tiêu xã.

Hiện giờ là 1 giờ rưỡi chiều, bên trong không có quá nhiều người, chắc hẳn mọi người đã về nhà ăn cơm rồi.