Thím Ngô vô tình liếc mắt đánh giá hai chị em bọn họ một cái. Hai người này lớn lên thật giống nhau, đúng là nam tuấn nữ mỹ.
“Vừa vặn, Xuân Nùng cũng ở đây, cháu cũng nghe một lát. Chuyện là thế này, con trai của thím công tác ở xưởng sửa chữa lắp ráp. Vị chủ nhiệm của xưởng bọn họ yêu thương vợ mình dữ lắm, nhiều năm như vậy hai người đó mới sinh được một mụn con gái. Mà hiện giờ, con gái nhà người ta đã tới tuổi kết hôn rồi, cũng muốn tìm một đối tượng. Cô bé này chẳng có khuyết điểm gì hết, ngặt nỗi người ta lại cực kỳ để ý tới dung mạo. Thím đã quan sát rồi, trong đám thanh niên trai tráng cả mấy đại đội gần đây, không một ai đẹp trai bằng Lục Tần nhà cháu, bởi vậy muốn qua giới thiệu.”
Thím Ngô nói xong mục đích của mình, sắc mặt mấy người đối diện lập tức thay đổi.
Tôn Lai Muội suy nghĩ tương đối đơn giản, bà ấy chỉ buồn bực nói: “Cô ấy là người thành phố, sao lại tìm đối tượng ở nông thôn?”
“Cũng vì coi trọng dung mạo đó chị. Cô ấy thích người đẹp trai. Nói thật, em hay qua qua lại lại cả huyện thành và nông thôn, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy một người đẹp như Lục Tần nhà chị đó.”
Thím Ngô cũng không nói thật. Bà ấy tới cửa nhà bọn họ chẳng phải vì nhiệt tình giúp người, tất cả là vì con trai của mình cả. Vị trí phó chủ nhiệm chỉ có một cái như vậy, mà chỉ cần bà ấy lo liệu xong xuôi chuyện này, chắc chắn chủ nhiệm sẽ ủng hộ con trai bà ấy. Tới lúc đó, chuyện con trai bà ấy lên chức, chẳng phải là ván đá đóng thuyền hay sao?
Không chờ Lục Tần nói chuyện, Lục Xuân Nùng đã nhẹ nhàng buông cái ly xuống, nhỏ nhẹ nói: “Thím, chắc hẳn thím vẫn chưa nói hết lời đâu? Nếu thực sự như những gì thím nói, vị chủ nhiệm kia chỉ có duy nhất một cô con gái. Vậy chuyện cưới xin này, là nhà bọn họ kén rể chứ không phải gả chồng?”
Nếu đã yêu cầu đối phương phải lớn lên đẹp, chắc chắn cũng có kèm theo một điều khoản như vậy.
Phỏng chừng, điểm mấu chốt ở chỗ này là bên đàng trai phải toàn tâm toàn ý chịu ở rể.