Không ngoài dự đoán, anh lập tức ôm về một đống ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng mà, Lục Tần chẳng những không phiền muộn, anh còn cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì rốt cuộc anh cũng không nghe thấy đám nhỏ trong thôn hát bài bình dầu kéo nữa rồi.
Lục Tần đút hai tay vào túi quần, miệng nhai một cây cỏ trang, lắc lư đi về nhà. Lúc này anh mới phát hiện trong sân nhà mình có người.
Tôn Lai Muội và một người phụ nữ trung niên đang ngồi đối diện, vui vẻ tán gẫu với nhau. Người phụ nữ nọ đưa lưng về phía cửa, cho nên tạm thời Lục Tần còn không thấy được khuôn mặt của bà ấy.
Mắt thấy nụ cười trên mặt Tôn Lai Muội có chút xấu hổ và khó xử, anh cố ý dẫm chân hơi mạnh rồi lên tiếng chào: “Thím”
Anh biết gần đây mình không được người trong làng hoan nghênh, đang chuẩn bị chào người phụ nữ ngồi đối diện với thím Tôn một tiếng rồi đi vào nhà, ai biết đâu, người phụ nữ ấy lại chính là thím Ngô. Bà ấy vừa nghe giọng nói của anh đã quay đầu lại, khóe môi ẩn chứa ý cười, thân thiện hỏi: “Lục Tần đã trở lại rồi?”
Lục Tần nhận ra người tới, lập tức có chút cảm giác nổi da gà, anh miễn cưỡng gật gật đầu: “Vâng, cháu vừa trở về, thím, mọi người cứ nói chuyện nhé, cháu vào trong phòng, ngó Đông Đông.”
“Chị của cháu vừa vào nhà rồi. Cháu cứ ngồi đây đi, vừa lúc dì có chuyện này muốn nói cho cháu nghe. Cháu cứ nghe một chút, coi sao nhé?” Hiển nhiên, người vừa nói câu này là thím Ngô.
Chuyện gì nhỉ? Lục Tần không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vừa nghe câu này, gần như anh đã sừng sờ mất vài giây. Càng nghĩ Lục Tần càng không hiểu, thím Ngô thì có chuyện gì cần phải nói với mình nhỉ?
Thấy anh đứng yên hồi lâu không phản ứng, thím Ngô bưng lên chén trà, uống một ngụm cho êm cổ, cất tiếng bổ sung: “Cháu đừng vội, cứ ngồi xuống nghe thím nói trước đã. Đây là chuyện tốt nha.”
Lục Tần không muốn nghe, nhưng vẫn ngồi xuống theo phép lịch sự.
Đang lúc này, Lục Xuân Nùng cũng đi ra, cô ấy trực tiếp ngồi ở bên cạnh Lục Tần.