Chỉ nghe ngay lúc này, bảy tám đứa nhỏ đang cùng nhau hò hét: “A a… bình dầu kéo tới, bình dầu kéo tới!”
“Đợi chút đợi chút, ai cho các cháu gọi như vậy?” Lục Tần giữ chặt một thằng nhóc choai choai, mở miệng hỏi.
Đám nhỏ thấy một đứa đồng bọn bị người ta giữa lại, những đứa khác lập tức chạy tứ tán khắp nơi, vừa chạy vừa gào lên: “A a, bình dầu kéo đánh người chạy nhanh chạy nhanh!”
Mắt thấy thằng nhóc trước mặt đang giãy giụa, suýt chút nữa Lục Tần đã không giữ được nó: “Chạy cái gì mà chạy, chú không đánh người. Chú chỉ muốn hỏi một chút coi ai bảo các cháu hát như vậy thôi.”
Ngưu Đản giãy giụa đến khuôn mặt đỏ bừng, sau khi nó nghe được lời này, chợt chậm rãi dừng lại, hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Tần: “Chú thật sự không đánh người?”
“Chú không đánh người. Chú còn ôm theo em bé đây này, đánh người làm sao được?”
Ngưu Đản liếc nhìn một hồi, xác nhận Lục Tần nói thật, thằng bé mới lắc lắc cánh tay giãy giụa ra tới. Những đứa trẻ khác cũng từ từ, cẩn thận, mon men trở về.
Lục Tần nhìn thằng bé, kiên nhẫn hỏi: “Được rồi, hiện giờ các cháu có thể nói cho chú nghe, là ai đã dạy các cháu hát như vậy, được không?”
Ánh mắt Ngưu Đản quét qua người anh một vòng, từ trên xuống dưới, sau đó nhóc con này kiêu ngạo ưỡn thẳng cái bụng nhỏ, rất hãnh diện khoe: “Không ai dạy hết, là tự chúng cháu soạn ra đó. Bà nội cháu nói rằng bình dầu kéo đều là trùng hút máu, không biết xấu hổ, tựa như chú đó, kẻ không có tiền đồ.”
Lục Tần lục tìm từ trong ký ức, mới bắt được mối quan hệ giữa nhà bọn họ và bà nội của Ngưu Đản, hình như bà ta có chút dây mơ rễ má với anh rể của anh.
Lúc ấy anh rể cũng được coi như thanh niên đầy hứa hẹn trong đại đội. Anh ấy học xong lớp 6 tiểu học thì phải bỏ ngang nhưng vẫn thường xuyên lén lút chạy tới huyện thành, trèo tường vào trường cấp hai đi nghe lén giáo viên dạy học. Chỉ cần dựa vào hành động này thôi, cũng đủ khiến trình độ tri thức của anh ấy cao hơn đa số thanh niên trong đại đội.