Hai cậu cháu giống như người mới gia nhập vào đại đội, vừa đi vừa nhìn trái ngó phải vừa quan sát khắp nơi, cảm giác mọi thứ xung quanh đều mới mẻ.
“Chú, ăn cơm sáng chưa?”
“Thím, đang đi đâu vậy?”
“U, thím mặc quần áo mới nha, hơi bị đẹp đó.”
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, cho nên không ít người đều ra khỏi nhà, tự nhiên cũng đυ.ng phải Lục Tần nhiệt tình, luôn thường trực nụ cười trên môi. Lại nói, hiện giờ đang là sáng sớm tinh mơ, chẳng có ai nỡ lòng nào dùng cái mông lạnh đi dán vào khuôn mặt nóng của anh hết.
Luôn có một hai người đáp lại câu hỏi khách sáo của anh.
Và thím Ngô chính là một trong số đó.
Lục Tần chỉ nhìn thoáng qua bóng người bên cạnh, tạm thời không nhận ra người tới, bởi vậy anh vẫn xưng hô theo bản năng: “Chào thím.”
Khoảng cách gần lại, thím Ngô hướng ánh mắt, đánh giá anh, chỉ thấy thân hình thanh niên này cao thẳng, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng nõn, khuôn mặt đẹp tự nhiên như được thiên nhiên điêu khắc.
Thím Ngô đi tới gần hai người bọn họ, chọc đứa nhỏ một cái rồi mở miệng hỏi: “Hai cậu cháu đã ăn cơm chưa?”
Lục Tần thầm suy nghĩ, thím nói chuyện thì nói, cần gì phải đứng sát lại gần vậy đâu, sau đó anh rất nhẹ nhàng lui về hai bước, gần như không để một ai phát hiện ra hành động của mình rồi trả lời: “Ăn rồi thím.”
“Ăn rồi là được, thím thấy đứa nhỏ này rất thích cháu đó.” Bỗng nhiên thím Ngô chuyển đề tài.
Lục Tần a một cái rồi cười cười: “Là đứa nhỏ nhà cháu rất ngoan, nghe lời, thím à, cháu còn có việc, đi trước đây.”
Cái nhìn của thím ấy làm Lục Tần cảm giác không được tự nhiên.
Nói xong lời này, anh đã ôm đứa nhỏ rời đi.
Lục Tần quay đầu lại nhìn ra xa, sau đó tiếp tục đi thẳng về bãi đất bằng phẳng ở ngay chân núi, nơi đó có rất nhiều đứa trẻ. Mục đích chủ yếu mà anh muốn ra cửa hôm nay chính là đưa Khổng Đông Đông đi chơi.
Nhưng ai có thể nói cho anh biết chuyện này không? Câu vè trong miệng đám trẻ nhỏ ấy là cái quỷ gì? Ai rót thủy ngân? Ai là kẻ mặt dày không biết xấu hổ?