Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 27

Anh nhớ rõ một cô em gái họ của mình có viết trong tiểu thuyết, khi nam chủ hoặc nữ chủ xuyên qua niên đại văn, vai chính lên núi đều có thể nhặt được thịt, xuống sông nhất định sẽ mò được cá.

Theo đạo lý, anh đã xuyên tới nơi này rồi, tốt xấu gì cũng được coi là một nhân vật quan trọng chứ?

Lúc này không cần mơ ước con thỏ gì đó, chỉ cần con cá là đủ rồi.

“Ai, bà nói xem cậu trai kia đang làm gì?”

“Ai biết? Phỏng chừng là lười biếng thôi. Dưới kia có cái gì đẹp mà nhìn chứ? Trong nước lại chẳng có vàng.”

“Phỏng chừng lại chơi đùa đến lúc trời tối mới chịu trở về đây, úi giời.”

Lục Tần kiên trì không đến ba phút đã phải nhắm lại đôi mắt chua xót, sau đó chấp nhận số phận mà mang thùng nước trở lại bên hồ cát.

Cá mú gì giờ này nữa?

Lục Tần thầm nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi mình vừa xuyên qua tới giờ, lại cảm thấy vừa rồi ông trời không khiến anh mới đạp chân xuống nước đã trượt ngã là quá nhân từ với anh rồi.

Có hai chân còn muốn xe đạp ư?

Coi như anh giác ngộ rồi.

Lục Tần múc đầy hai thùng nước rồi đi về trong nhà.

Có hai cẳng chân dài sẽ đi nhanh hơn, một đường này Lục Tần đã vượt qua vài bà thím.

Sau khi tới tới lui lui vài lần, Lục Tần mới đổ đầy lu nước trong nhà.

Xong xuôi công việc cũng là lúc thể lực của anh tuyên bố kiệt sức, Lục Tần mang một chiếc ghế ra ngồi bên cạnh dì Tôn.

Trước mắt, bà chính là người duy nhất chịu nói chuyện với anh trong cái nhà này, anh nên lấy lòng bà nhiều một chút.

Lục Tần ngồi một bên quan sát, chỉ thấy hai tay Tôn Lai Muội bện sọt tre tựa như làm ảo thuật vậy, động tác nhanh chóng và có kỹ thuật đến mức dùng mắt thường khó có thể nhìn rõ được. Anh không nhịn được mở miệng khen ngợi: “Thím thật lợi hại.”

Tôn Lai Muội cười tủm tỉm: “Có gì đâu mà lợi hại chứ? Nếu cháu chịu khó học, cháu cũng có thể làm được như vậy.”

Lục Tần tò mò: “Trạm thu mua bao nhiêu tiền một cái?”

Nếu thứ này kiếm lời ổn định, anh có thể suy xét tới chuyện đi học, cũng thuận tiện gom đủ số tiền còn thiếu.

“Lớn một chút có giá chín phân tiền, nhỏ một chút có giá sáu phân tiền.”

Vừa nghe xong, Lục Tần lập tức bỏ qua ý tưởng này, muốn bện một cái sọt cần mất thời gian cả ngày, nhưng số tiền nhận lại quá bèo bọt. Không quá ổn.