Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 25

Lúc này không thấy bóng dáng hai con gà mái già đâu hết.

“Xuân Nùng ơi, con đi xem trong ổ có trứng gà hay không, đợi lát nữa mang chúng ra nấu canh trứng bồi bổ cho mấy đứa.”

Lục Xuân Nùng ôm đứa nhỏ vào trong phòng mới bước ra, cô ấy nghe được lời này đang muốn đi qua bên đó, bỗng một bóng người đã nhanh hơn.

Có thể nói, hiện giờ Lục Tần đã chân chính trở thành một chú ong mật chăm chỉ.

Chỉ thấy anh nhanh chóng cong lưng chui vào lều, trong một góc lều có cái ổ gà. Lục Tần cẩn thận nhìn nhìn, rồi vui vẻ hô lên: “Thím ơi, có sáu quả.”

“A?” Tôn Lai Muội vươn cổ về hướng đó không thấy được gì, nhưng trong lòng cũng vui vẻ vì tối nay bọn họ có thể thêm một chút đồ ăn rồi: “Vậy nhặt năm quả lưu lại một quả đi.”

Rất nhiều gà mái của các gia đình trong đại đội đều có thói quen hư hỏng như vậy, nếu không để lại một quả trứng gà ở chỗ cũ, lần sau chúng nó sẽ không đẻ ở đó nữa.

Lục Tần không hiểu đạo lý này, nhưng anh cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhanh nhẹn nhặt năm quả ra.

Ở thời hiện đại, Lục Tần đã ăn đến ngấy loại trứng gà mái trắng bóng này, thậm chí ngày thường chưa bao giờ anh có suy nghĩ sẽ ăn nó, nếu có ăn, chỉ thưởng thức lòng trắng trứng mà không chịu ăn lòng đỏ trứng.

Còn bây giờ? Bàn tay vừa cầm được trứng gà, anh đã không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, chỉ hận không thể ném trứng gà sống vào trong miệng.

Đúng là thế đạo bất công (thói đời không công bằng) mà.

“Cho thím này.” Lục Tần nhịn xuống cảm giác thèm khát trong lòng, không nhìn mấy quả trứng này nữa. Đợi lát sau, anh uống chút nước ấm là được, cũng không biết có người nào thê thảm như anh không.

Kể cũng lạ, số lần Tôn Lai Muội nói chuyện với Lục Tần hôm nay còn nhiều hơn tổng cộng số lần bà ấy nói chuyện với anh trong tháng trước.

Nhưng Tôn Lai Muội vốn là loại người hiền lành, ‘nhớ ăn không nhớ đánh’, người khác chỉ hơi đối xử tốt với bà ấy một chút thôi, bà ấy sẽ hoàn toàn quên đi những ác ý mà người ta từng dành cho bà ấy.

Vậy mới có một cảnh mới lạ thế này, hai thím cháu nhà ấy đang vui vẻ ghé vào cùng nhau, không biết lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì.

Lục Xuân Nùng vào phòng bếp, rất nhanh đã lấy một cái thùng gánh nước trống rỗng ra.

Trên mặt Lục Tần đã hiện lên nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sâu thẳm màu nâu như là hổ phách. Niềm vui hiện giờ của anh thật đơn giản, chỉ vì hồi nãy thím Tôn đã nói sau khi anh nấu trứng gà chín, sẽ phần cho anh một quả.

Lục Tần đang mải vui vẻ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Xuân Nùng xách theo thùng nước, muốn ra cửa.

Qua đoạn thời gian ngắn ngủi ở nơi này, Lục Tần đã tổng kết ra một kinh nghiệm, chỉ cần anh ít gây chuyện, dùng cái mặt nóng áp vào bờ mông lạnh kia nhiều lần một chút, tranh làm việc nhiều một chút, kiểu gì cũng có một ngày anh lấy lòng được người một nhà bọn họ.

Không đúng sao? Hiện giờ anh đã thành công lấy lòng được thím Tôn rồi mà?

Chỉ cần da mặt dày, trên đời này không có việc gì khó.

“Chị, để em, để em.”

Lục Xuân Nùng không kịp phản ứng đã bị Lục Tần đoạt đi đòn gánh và thùng nước, cô ấy bình thản nhìn nụ cười rạng rỡ chưa từng nhìn thấy trên gương mặt quen thuộc đối diện kia.