Bởi vì dọc theo đường đi này, chiếc xe bò của bọn họ lúc lên đồi lúc xuống núi, cuối tầm mắt toàn là đồng ruộng, cùng với những căn phòng thấp bé và con người giản dị tự nhiên.
Lục Tần hướng sự chú ý của mình vào cảnh sắc trên đường. Nếu vứt bỏ cục diện rối rắm mà nguyên thân để lại, anh dám chắc rằng, anh một thanh niên có sinh hoạt rất tốt dưới Hồng Kỳ (chỉ cờ của Trung Quốc) ở thế kỷ 21, đã thực sự xuyên qua đến thập niên 70 nghèo khổ rồi.
Để lúc này đây, anh như bà ngoại Lưu bước vào vườn nhà quan lớn, dáo dác ngó khắp nơi, tinh tế nhìn mỗi một cảnh sắc.
Xe bò hơi lắc lư một chút, Lục Xuân Nùng không cẩn thận ngả về phía sau một thoáng. Cô ấy cuống cuồng hoảng hốt, vội vàng dùng tay đi ổn định thân mình, kết quả là có một bàn tay đã vững vàng đỡ lấy cô ấy.
Sau đó, bàn tay kia không vội không chậm quay trở lại vị trí của mình, cô ấy dùng khóe mắt đánh giá em trai một chút, bên tai chợt vang lên câu nói lúc trước của Chu Quế Hương “Em trai cháu đã hiểu chuyện rồi”, cô ấy không khỏi bối rối thu hồi ánh mắt.
Lục Tần đang chải vuốt tâm trạng của mình, anh vẫn một mực nhìn chằm chằm vào ngọn núi nhỏ nơi xa đến xuất thần, vừa lúc cũng bỏ lỡ ánh mắt khác lạ của chị gái.
Tôn Lai Muội vẫn luôn để ý bên này, nhìn thấy phản ứng của hai chị em, trong lòng bà vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng không chờ bà ấy suy nghĩ cẩn thận, bà thím bên cạnh đã kéo bà ấy qua một bên nói chuyện.
Dọc theo đường đi, có khá nhiều nơi xóc nảy, Lục Tần duỗi tay quay về ôm chắc chiếc xe, càng tiếp cận đại đội, tiếng nói chuyện trên xe bò cũng thưa thớt dần đi.
Anh cũng nhìn mãi đến chán cảnh sắc hai bên đường, lúc này lại chuyển qua ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sau gáy cháu ngoại trai, cậu bé này còn nhỏ mà tóc thật dày.
“Tới rồi tới rồi nha!” Chú Lai Căn dừng xe bò lại.
“Ai u, rốt cuộc cũng tới nơi rồi.”
Trong tiếng sột sột soạt soạt và âm thanh mọi người nói chuyện với nhau, Lục Tần nhanh chóng bước xuống xe bò, ôm tất cả những cái bao đồ đạc lên người.
Sau đó anh lại vô cùng tự nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Tôn Lai Muội, nhiệt tình nói: “Thím, đi lên đi.”
Tôn Lai Muội đã được anh cõng cả một đoạn đường dài như vậy, lần này bà ấy cũng không làm ra vẻ nữa, sau khi đưa mắt thăm dò sắc mặt con dâu một cái, bà đã nhanh chóng bò lên trên.
Chu Quế Hương mua không ít hàng hóa, nhưng đã sớm đặt tất cả lên xe bò rồi. Lúc này trên tay bà ấy cũng chất đầy bao lớn bao nhỏ, vừa lên tiếng tạm biệt mấy người bọn họ đã rời đi.
Lúc này, thím Ngô vừa trò chuyện đến náo nhiệt cùng Tôn Lai Muội đang ngoắc khuỷu tay khều con dâu bên cạnh, ý bảo cô ấy mau nhìn qua bên này rồi nói: “Mẹ xem tình huống cũng không đến nỗi như bên ngoài đồn đại đâu, chuyện đó có thể từ từ suy xét.”
“Nhưng khuôn mặt cô con gái kia như vậy, anh ta có thể vừa mắt ư?”
“Đó là con không biết rồi, nhà cô ấy có điều kiện tốt như vậy, ai dám ghét bỏ?”
Hai người nói thầm vài câu rồi dần dần đi xa.
Tôn Lai Muội liên tiếp ở bệnh viện ở vài ngày, sốt ruột ghê gớm. Bởi vậy, bà vừa bước vào sân nhà đã vội vàng đưa mắt nhìn về phía chiếc ổ gà được mình tự tay mình quây cho gọn gàng.