Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 17

Lý Đại Quyên đi đến bên cửa sổ đặt những thứ trên tay xuống, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cháu nội.

Bà ấy cũng thuận thế ngó ra ngoài cửa sổ nhín xem, phía dưới cây đại thụ đối diện đã sớm không còn bóng người.

Bà ấy khẽ “Di” một tiếng? Sao chỉ loáng một cái người nọ đã mất tích rồi?

Về phần Lục Tần, lại lần nữa làm chuyện tốt mà không nêu danh, sau khi người phụ nữ kia rời đi, anh lập tức vui sướиɠ huýt sáo một hơi, sau đó dọn dẹp lại những món đồ còn thừa.

Đúng là không uổng công anh cố ý vòng một vòng lớn tìm tới nơi này.

Lục Tần kiểm xong tiền vừa kiếm được, đếm đếm một hồi mới chia mớ tiền này làm hai phần, tiếp đó đẩy nhanh bước chân chạy về phía ngược lại.

Mặt trời dần dần bay lêи đỉиɦ đầu, cái bóng dưới chân càng ngày càng ngắn.

Những món đồ lấy được đã xử lý xong xuôi.

Tôn Lai Muội ôm cháu nội ngồi ở trên giường, nhìn con dâu của mình thu dọn những đồ đạc của nhà, ví dụ như quần áo phích nước nóng gì gì đó, nhét vào chung một cái bao lớn.

Lục Xuân Nùng kiểm tra cái bao nọ lặp đi lặp lại vài lần rồi nhưng vẫn do dự không dám ra cửa, tầm mắt cũng liên tiếp hướng ra bên ngoài nhìn, hai tay càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

“Xuân Nùng? Xuân Nùng?”

Lục Xuân Nùng giật mình một cái: “A? Mẹ, làm sao vậy? Mẹ muốn đi vệ sinh sao?”

“Không phải, vừa rồi mẹ đã gọi con tới vài lần mà con vẫn ngây người không đáp. Con đang suy nghĩ gì vậy? Bao giờ chúng ta trở về? Khi nào thì chú Lai Căn của con sẽ qua đây?”

Hai ngày nay cả nhà ở trong viện, hai con gà cũng nhịn đói đủ hai ngày, không biết chúng nó có đẻ trứng hay không, còn hũ dưa muối vừa làm tháng mười một, tháng này đã ăn được rồi.

Mẹ chồng liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Lục Xuân Nùng có chút hoảng hốt, cô ấy chỉ có thể đè xuống tâm trạng nôn nóng bất an trong lòng, sau đó chọn vấn đề đơn giản nhất để trả lời: “Mẹ đừng vội, lại ngồi đây thêm một lát nữa, chỉ lát nữa thôi, chúng ta có thể trở về rồi.”

Tôn Lai Muội đành phải một lần nữa yên tĩnh lại, chơi đồ chơi cùng cháu nội, nhưng tầm mắt lại thường xuyên liếc nhìn con dâu, quan sát sắc mặt của cô ấy.

Bỗng nhiên ngoài cửa phòng truyền đến động tĩnh.

Lục Xuân Nùng đứng bật dậy.

Chu Quế Hương vừa vào cửa đã bị động tác của cô ấy dọa sợ, tầm mắt bà ấy lơ đãng, đảo quanh căn phòng một lượt.

“Xuân Nùng, Lục Tần vẫn chưa trở về ư?”

Lục Xuân Nùng vừa nhìn rõ người tới là ai, trái tim lại đau quặn thắt, cô ấy há miệng thở dốc, nghĩ đến thím Chu vừa cho nhà cô ấy mượn mấy đồng tiền, càng không dám đối diện với đôi mắt của thím ấy.

Lục Xuân Nùng hé miệng, gian nan phát ra âm thanh: “Vẫn chưa.”

Tôn Lai Muội nghe bọn họ đối thoại mà không hiểu ra sao, nhưng rất nhanh, bà ấy đã bắt được điểm mấu chốt, vội vàng hỏi: “Xuân Nùng đang muốn đợi Lục Tần cùng trở về ư?”

Chu Quế Hương vừa nghe, đã biết Lục Xuân Nùng chưa kể chuyện ngày hôm qua cho mẹ chồng cô ấy rồi.

Cùng lúc ấy, Lục Tần chạy thẳng một mạch từ viện phụ sản lại đây, trời lạnh căm căm mà toàn thân anh túa đầy mồ hôi, cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhưng anh cứ có cảm giác ngày hôm nay có rất nhiều người đang chăm chú theo dõi mình.

Lục Tần chạy đến cửa, vội dừng lại tùy ý vuốt vuốt lại mái tóc.

“Chị?”