Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 16

Bà ấy đè thấp giọng, hỏi: “Chàng trai, cậu mang theo con gà này đi biếu người hay là làm sao? Tôi thấy cậu vòng qua vòng lại ở đằng kia rất lâu rồi.

Là thế này, tôi nhìn thấy cậu buộc cái bao không chặt, con gà trong đó cũng thò đầu ra rồi. Tôi gọi cậu qua đây chỉ muốn hỏi, nếu cậu không mang nó đi biếu người ta…vậy cậu có bán nó hay không?”

Những câu sau, bà ấy hơi ngại ngùng nên tiếng nói càng ngày càng nhẹ như không.

Sau khi nghe Lý Đại Quyên nói ra những lời này, bà ấy nhận ra chàng trai trước mắt lập tức lộ vẻ cảnh giác, bàn tay đang túm cái bao càng thêm chặt chẽ, khẩn trương.

Lý Đại Quyên sợ cậu ấy rời đi, vội vàng giải thích: “Ai? Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là… chỉ là… nếu không chúng ta trao đổi nhé, dùng thứ khác đổi cũng được mà.”

Mắt thấy vẻ cảnh giác trong mắt chàng trai kia dần dần giảm bớt, bà ấy không khỏi đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán: “Cậu xem, nếu không phải vì chuyện quá cấp bách, tôi cũng không ngăn cậu lại như vậy đâu.”

Bà ấy vừa nói hết lời, thanh niên kia đã từ từ buông lỏng cái bao, để lộ ra con gà mái già mà trong lòng Lý Đại Quyên vẫn luôn tâm tâm niệm niệm mãi.

Giọng nói của thanh niên kia cũng rất êm tai: “Bao nhiêu?”

“A? Cái gì? Ớ” Chừng một giây sau, Lý Đại Quyên mới phản ứng lại, bà ấy sợ anh đổi ý, khuôn mặt lập tức lộ vẻ kinh hỉ, nhanh chóng nói ra giá cả: “Cậu xem, bên ngoài bán một đồng hai một cân còn cần có phiếu. Hiện giờ trên người tôi không có phiếu, nên tôi trả cậu một đồng bốn một cân.

Tôi xem con gà này ít nhất cũng được ba cân rưỡi, tôi tính của cậu là bốn đồng chín, coi như trả chẵn cho cậu năm đồng. Ý cậu thế nào?”

Tiền không quan trọng bằng cháu trai cả của mình, Lý Đại Quyên tình nguyện trả nhiều một chút.

Huống chi nếu bây giờ bà ấy tới nông thôn, đến cửa nhà thân thích cũng cần phải mang chút lễ, gộp nhiều loại chi phí lên, cũng chẳng ít hơn con số này là bao.

Hơn nữa hôm nay bà ấy đi, cũng không biết trước khi trời tối có kịp trở về hay không?

Nói xong lời này, bà ấy nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt.

Lục Tần đã tiếp thu hết ký ức về niên đại này, cũng biết giá thị trường không sai biệt là mấy so với lời người phụ nữ trước mặt nói.

Anh vừa mở ra cái bao, lại lơ đãng lộ ra bên trong đầy trứng gà, bột mì, dầu...... tất cả đều còn nguyên, chưa hề động tới.

Cho nên nếu những người đó trở về, có khả năng sẽ phát hiện trong nhà mình đã bị cướp sạch không còn chút gì.

Đôi mắt Lý Đại Quyên lập tức sáng lên, người ta đã để lộ cho bà thấy, chẳng cần phải hỏi thăm gì nhiều, bà cũng thuận tiện quét sạch những thứ còn lại trong bao.

Sau đó, Lý Đại Quyên vừa liên tục nói lời cảm tạ vừa lén lút tiền trao cháo múc, xách theo bao lớn bao nhỏ trở lại phòng bệnh.

Con dâu của bà ấy lo lắng không sao ngủ được, vành mắt cũng đỏ rực. Sản phụ sinh con lại không xuống sữa, không chỉ có mẹ chồng của cô ấy lo âu, bản thân cô ấy cũng muộn phiền không kém.

Đang mải suy tư, bỗng nhiên cô ấy lại bắt gặp mẹ chồng nhà mình với vẻ mặt tươi cười xách theo đống lớn đồ gì đó đi vào phòng, thậm chí trong tay bà còn xách theo một con gà. Cô ấy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Mẹ?”

Lý Đại Quyên nở nụ cười rạng rỡ, nói với con dâu: “Hôm nay vận khí của mẹ cực kỳ tốt, gặp được người hảo tâm. Đây này, còn có con gà mái.”