Hai chiếc xe cùng xuất phát. Lục Thâm và Đại Chiêu lái chiếc Toyota "tuần dương hạm mặt đất" đi phía trước, Lục Thâm cầm vô lăng từ xa bố trí cảnh sát ven sông phong tỏa hiện trường. Đại Chiêu đang xem lướt qua những bức ảnh hiện trường, miệng đột nhiên phát ra một câu: "Anh Thâm, anh sẽ không bị cô nàng kia bắt lại đó chứ?”
Lục Thâm cúp điện thoại, vẻ mặt không chút cảm xúc của anh nhìn trông khá đáng sợ. Cho dù hai người quan hệ tốt đến mức thân thiết như anh em trong nhà, nhưng khi Đại Chiêu bị anh liếc mắt nhìn như vậy, phía sau lưng vẫn nổi lên một cơn ớn lạnh: “Ồ, đừng trách tôi ăn nói lung tung. Cô nàng kia tùy hứng làm bậy, cả một bộ não chỉ nghĩ đến tình yêu, nếu anh thật sự cưới cô ta, còn không phải mỗi ngày đều hầu hạ hay sao?”
Lục Thâm châm một điếu thuốc, hỏi: "Cậu cho rằng tôi sẽ làm như vậy sao?”
Đại Chiêu trưng ra bộ mặt thâm trầm nói: "Tôi không nghĩ anh sẽ làm vậy. Nhưng mà, nếu đổi lại là tên khốn kiếp Khổng Giác biết anh ăn sạch sẽ cô ta rồi, sẽ không để anh mắc luôn ở đây không cho đi đó chứ? Về sau còn có thể đem mỹ nhân lấy lệnh chư hầu, không cần nhìn mặt mũi ai! Tiền đồ rộng lớn mặc sức ngao du!”
Lục Thâm chuyển động cổ tay: "Tôi thấy cậu là ăn no rỗi việc rồi đấy.”