Khi Nào Người Lại Đến

Chương 3.2: Mông khỉ

Cô đưa một ly cho Tiểu Triệu: “Dạo này vất vả cho cậu rồi.”

Tiểu Triệu nhìn khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp của Khổng Nghi Chân, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, nhanh chóng xua tay: “Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng ra, không cần phải làm vậy đâu.”

Nghi Chân ho nhẹ hai tiếng: "Cái đó... Hôm nay Lục Thâm không đến sao?”

Tiểu Triều thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thì ra lý do là vì Lục Thâm, đây là thay đổi phong cách theo đuổi sao? Muốn gián tiếp nhờ giúp đỡ sao?

Cơn đau đầu của Nghi Chân ngay lập tức thuyên giảm, quả nhiên chỉ cần ăn khớp trước sau như một với chủ thể là được.

"Đội trưởng Lục đi ra ngoài rồi, chắc buổi chiều mới về." Tiểu Triều nhấp một ngụm cà phê nóng, ngực tràn đầy tự hào, rốt cuộc cũng có ngày đại tiểu thư phải bưng trà rót nước cho cậu ta.

Nghi Chân ngồi vào chỗ đối diện với cậu ta, mặt bàn sạch sẽ đủ để đưa lưỡi liếʍ một đường, trong hộc bàn có hai cái máy tính bảng, tất cả đều được dùng để chơi game. Có thể thấy được thường ngày cô đã sống thoải mái như thế nào. Ngồi không đến nửa tiếng, Nghi Chân nhàm chán đến cả mông cũng nổi hạt, tiến đến phía trước máy tính của Tiểu Triệu: “Cậu đang bận việc gì? Cần tôi giúp một tay không?”

Buổi trưa hai người cùng nhau đến nhà ăn, gần như có thể nói chuyện vui vẻ, buổi chiều tiếp tục trở về viết báo cáo, cho đến khi trời đã tối mới nhìn thấy Lục Thâm, lúc Tiểu Triệu đi vệ sinh trở về, cậu ta lúc lắc đầu, khóe miệng cong lên: “Đội trưởng Lục đã trở về…”

Còn chưa kịp nói xong, Nghi Chân đã lướt qua như một cơn gió, làm tung bay hai sợi tóc đang rũ xuống trên trán cậu ta, khiến nó bay lên rồi lại hạ xuống.

Thì ra cảm giác khi chạy sẽ dễ chịu và thú vị như thế này, Nghi Chân hào hứng chạy đến đại sảnh, nhưng không khí trong đại sảnh đang vô cùng căng thẳng.

Lục Thâm đang ra lệnh cho các sĩ quan, một tay đút túi quần jean, đứng thẳng cực kỳ khí phách, giữa hai hàng lông mày nhăn lại tựa như một dãy núi cao.

"Một thi thể được tìm thấy trên Cầu Thế kỷ, nhanh chóng thu xếp dụng cụ, có mặt tại hiện trường.”

Nghi Chân trong nháy mắt dừng lại, vẻ mặt càng thêm rụt rè, nhìn khuôn mặt của anh mà trở nên hoảng hốt.

Lục Thâm liếc ánh mắt sắc như dao qua phía cô, vô cùng khinh thường mà dời đi, con ngươi đen láy nhìn về hướng Nghi Chân với vẻ không tập trung: “Cô đến đây làm gì?”

Cuộc sống căng thẳng trong Cục cảnh sát xem những chuyện cười về Khổng Nghi Chân có lẽ là thú vui giải trí đáng được mong đợi nhất.

Ánh mắt của mọi người đều lộ ra vẻ hả hê, Tiểu Triệu phải lôi kéo Nghi Chân: "Đi thôi, đi lấy dụng cụ."

Trợ thủ của Lục Thâm là Đại Chiêu đứng ở phía sau, giọng nói như loa phát thanh của phường xã: "Vài người có chỗ ngồi là tốt rồi, không có bản lĩnh mà dám gây sự, rõ ràng không có tí năng lực nào! Nhưng mà vẫn đến đây làm việc cơ đấy?”

Nghi Chân đỏ mặt, Tiểu Triệu sợ cô cãi nhau tại chỗ này, vội vã kéo cô đến phòng dụng cụ: "Được rồi, được rồi, miệng anh ấy từ trước đến nay không có đóng lại, cô đừng để ý đến anh ấy.”

Nghi Chân hít một hơi thật sâu, ra dáng quân tử vỗ vai Tiểu Triệu: “Ừ, tôi không tính toán với đồng chí ấy.”

Tiểu Triệu nhìn khuôn mặt đỏ bừng như mông khỉ của cô, không khỏi bật cười.