Khi Nào Người Lại Đến

Chương 2.2: Vừa tỉnh giấc đã bị ᒪàʍ Ŧìиɦ (H)

Trước đây, Lục Thâm ấm áp, ưu nhã, được bồi dưỡng thành người đàn ông nối nghiệp của gia tộc.

Nghi Chân nghẹn họng nhìn anh không nói nên lời, chật vật ngồi dậy rồi dùng chăn bông che phủ phần trên của mình một cách tùy tiện.

"Anh sao lại hút thuốc?”

Trước đây, anh chưa bao giờ đυ.ng vào thuốc, nói nó bẩn, không sạch sẽ.

“Sao?”

Lục Thâm hỏi ngược lại, giọng nói khàn khàn, nụ cười trên mặt như có như không, lộ ra hàm răng cùng răng nanh như đang cắn điếu thuốc, từ trong chiếc túi xách của phụ nữ để trên bàn lấy ra một gói bột màu vàng nhạt.

Hai chân to lớn của anh mở rộng ra, không đứng dậy, ném gói bột qua chỗ cô: “Đồ của phòng vật chứng mà cũng dám cầm đi lung tung, đây là chê anh cô đội mũ cánh chuồn lâu quá rồi đúng không?”

Nghi Chân không khỏi choáng váng hai giây, ký ức của chủ thể cũng ùa tới, Khổng Nghi Chân có một người anh trai quyền cao chức trọng, mà cô từ nhỏ đã không còn cha mẹ, bất kể làm việc gì cũng có người anh trai lớn hơn 15 tuổi này đi dọn dẹp hậu quả.

Cô run rẩy cầm lấy gói bột đem tới, trên đó còn được đánh dấu số sê-ri, xx thuốc mê, được thu giữ từ một tội phạm tìиɧ ɖu͙© có kinh nghiệm chỉ vài ngày trước. Khổng Nghi Chân đã theo đuổi Lục Thâm suốt hai năm, cuối cùng lại dùng đến thủ đoạn gạo sống nấu thành cơm như thế này.

Nghi Chân muốn mở miệng giải thích, nhưng dường như không tìm ra được chỗ nào để giải thích.

Dáng vẻ cởi trần của Lục Thâm rất hấp dẫn, lại vô cùng chói mắt, nhìn thoáng qua đã cảm thấy cả người đều nóng bừng.

Lục Thâm mặc quần áo vào, đi tới cầm điện thoại di động của mình, tiện tay cầm luôn gói thuốc trở về, từ trên cao nhìn xuống, vỗ vỗ vào mặt cô một cách sỉ nhục: “Khổng Nghi Chân, bốn chữ một vừa hai phải chỉ sợ cả đời này cô cũng không học được. Hôm nay chứng cứ tôi sẽ giữ lại, cũng sẽ không làm gì cô, anh trai của cô dù sao cũng sẽ lo lắng lắm! Vị trí của anh ta có vững vàng hay không còn phụ thuộc vào lương tâm của cô em gái này, cô nói có đúng không?”

Cánh cửa đóng sầm lại không thương tiếc, thần kinh đang căng thẳng của Nghi Chân cuối cùng cũng thở ra một hơi nóng hổi, cô bị Lục Thâm này làm cho sợ chết khϊếp.

Khi khuôn mặt anh áp sát đến gần trong gang tấc, trong đầu cô không ngừng có một giọng nữ kêu to, hôn em đi, Lục Thâm. Giống như tiếng gào thét từ linh hồn của Khổng Nghi Chân thật sự, là khao khát từ sâu bên trong của cô ta.

Nghi Chân nhanh chóng xoa xoa khuôn mặt nóng bỏng của mình. Cô không dám nghĩ đến đây là Lục Thâm. Anh là anh cả trong khu phố nhà cô, mà người phụ nữ anh thích chưa bao giờ là cô. Anh biết mọi thứ về cô, kể cả cái chân trái dị dạng, xấu xí. Những chuyện tình cảm kinh thiên động địa của người đàn ông đó, cô đều biết. Nhậm Tuệ Ni sau này cũng là do cô tự tay mai mối cho anh.

Khoảnh khắc Nghi Chân bước ra khỏi giường, một cơn đau nhói mạnh mẽ trào ra khỏi l*иg ngực cô.

Một đôi chân khỏe mạnh trắng nõn không tỳ vết, bằng xương bằng thịt đứng vững chãi trên thảm.

Nước mắt cô tuôn ra không cách nào kìm được, hóa ra muốn làm người bình thường phải trả giá bằng cả mạng sống.

Cơ thể cô không ngừng run rẩy, vội vã dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng, nhanh chóng dùng chăn bông che đi những dấu vết khả nghi trên giường, chiếc điện thoại mà cô tìm kiếm nửa ngày hóa ra lại được giấu sau chiếc bình. Sau khi sạc đầy pin, cô dựa theo trí nhớ muốn gọi điện cho cha mẹ, nhưng dĩ nhiên là không có số.