Khi Nào Người Lại Đến

Chương 1: Kẻ tàn tật

Trên đời này có một Tống Nghi Chân, nhưng cũng chưa hẳn đã có Tống Nghi Chân trên đời này.

Tống Nghi Chân cái gì cũng giỏi, chỉ là trời sinh đã bị dị tật xương cẳng chân trái, teo cơ. Có một khoảng thời gian, cô ốm đến mức bác sĩ nói sẽ phải cắt cụt chi. Cô nhất quyết không chịu. Vốn dĩ không hoàn chỉnh, cô có thể che đậy được, nếu như bị cắt cụt chân, cô thậm chí sẽ không được coi là một người hoàn chỉnh.

Đều nói Tống Nghi Chân có điều kiện tốt, ai ai cũng đều hâm mộ. Mỗi chuyện bị dị tật như vậy thì đã là gì?

Tiền có thể khiến cho cô sống thoải mái cả đời. Nhiều người ghen tị với cô, đương nhiên cũng không tránh khỏi sự thương hại và những lời cười nhạo. Lấy cô ra làm đề tài nói chuyện trong lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, cùng với sự đồng tình và thương hại của những kẻ đứng từ trên cao nhìn xuống. Ồ, cô hoàn hảo như vậy, thật đáng thương khi bản thân là một kẻ tàn tật không thể đứng trên sân khấu. Ai sẽ là người thật lòng yêu cô đây? Nếu cô cởϊ qυầи áo ra, đàn ông chỉ thấy ghê tởm.

Sấm chớp màu tím làm tan mây, mưa xối xả, tiếng mưa gầm rú ồn ào biến chiếc xe thành một hòn đảo đơn độc.

Con đường phía trước tối đen, mặt đường gập ghềnh, Nghi Chân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng cô không thể nhìn thấy gì, mắt và miệng đều đã bị bịt chặt. Thỉnh thoảng, ánh sáng còn sót lại của ngọn đèn đường hắt qua, để lộ chiếc khóa y tế buộc chặt trên cổ tay và cổ chân của cô. Khắp người cô ướt đẫm, giống như một chú chó bị rơi xuống nước lạnh run.

Trong không gian kín, một bản nhạc nhẹ đang phát.

Kẻ bắt cóc mặc một chiếc áo khoác đen có mũ trùm đầu, tâm trạng của hắn đang vô cùng thoải mái, đầu ngón tay gõ nhịp trên tay lái.

Với một thiết bị thay đổi giọng nói gắn trên cổ, hắn ta cười hỏi cô: "Cô có sợ không?"

Sau đó, cô bị nhốt trong một phòng tắm hoặc nhà vệ sinh được xây từ rất lâu, dòng nước lạnh như băng không ngừng rửa chân tay cô. Quần áo được cởi ra, bàn chải thô bạo cào khắp cơ thể trần trụi và mỏng manh. Máu hòa vào nước chảy xuống cống thoát nước.

Cuộc tra tấn bất tận dường như chỉ mới bắt đầu, dường như không bao giờ kết thúc.

Cho đến khi được đưa lên bàn mổ, bị một mũi tiêm đâm vào mạch máu, não của cô vẫn tỉnh táo nhưng cảm giác đau nhức ở chân tay vẫn không hề thuyên giảm.

Ánh sáng chói lòa của ngọn đèn trên đầu khiến cô không thể mở mắt, thật ra cô không sợ bị tra tấn, từ khi lọt lòng cô đã luyện tập bài tập này gần 20 năm rồi.

Người đàn ông trong tay cầm cưa điện, khóe miệng sau lớp khẩu trang lộ ra một khuôn mặt tươi cười: "Có sợ không?"

Nước mắt chảy ra từ con ngươi khô khốc của Nghi Chân, giọng nói khàn khàn, cùng chút sức lực cuối cùng của cô: "Đừng, đừng để tôi chết ở đây."

Bên kia lộ ra vẻ khó hiểu, Nghi Chân nói: "Bất cứ nơi nào, không phải thành phố A, đừng để ba mẹ nhìn thấy thi thể của tôi."

Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt cô: "Cô gái ngoan."

Ánh mắt hắn ta rơi vào chân trái bị tàn tật và teo lại của cô: "Cô ở đâu cũng được, nhưng ở đây xấu quá, để tôi giúp cô đi.”

Hắn ta vuốt ve cơ thể loang lổ của cô, lại nói: "Dù sao cũng sẽ không có ai thực sự yêu cô, tôi đến là để giúp cô."

Nghi Chân đã trút hơi thở cuối cùng trong tình trạng tứ chi tách rời.

Ở kiếp này, cô đã không làm bất cứ ai phải thất vọng, chỉ có lỗi với ba mẹ đã có công nuôi dưỡng mình trưởng thành, có lẽ… Còn có Lục Thâm. Anh luôn chăm sóc cô như em gái ruột của mình.

Mong anh ấy có thể thay cô chăm sóc ba mẹ thật tốt.

Vào một ngày đầu tháng 6 năm 2006, trên ngã tư đường, trung tâm mua sắm và sân chơi rộn ràng tiếng cười nói rộn ràng của trẻ em.

Vợ chồng Tống gia cùng với Lục Thâm bị mời tới cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra.

Cảnh sát đặt một số anh chụp được ở hiện trường lên bàn.

Tống Bách Xuyên ôm chặt vợ đang khóc, Lục Thần nắm chặt tay dưới gầm bàn, véo tàn thuốc, dời tầm mắt khỏi bức ảnh.

Trên mặt đất đầy bùn, có hai vệt kéo, một sâu một nông, chỉ có tình trạng cơ thể của Nghi Chân khi ngã xuống mới để lại dấu vết như vậy. Cơn chóng mặt ập vào thị giác và thần kinh của anh, một nửa xương chân gầy guộc và biến dạng lộ ra khỏi đất, sau khi quét hết lớp đất, đó là một ngón chân co quắp yếu ớt với lớp sơn màu đỏ.

Một nữ bác sĩ pháp y có năng lực đứng ở một bên nói: "Nhìn mặt cắt hẳn là do một loại vũ khí sắc bén cắt... Thời gian lâu như vậy, mặc dù chúng tôi vẫn chưa tìm thấy toàn bộ thi thể, nhưng theo kinh nghiệm xử lý các vụ án, Tống Nghi Chân rất có thể đã..."