Bạn Cùng Phòng Thơm Ngọt Mê Người

Chương 4: Thỏ nhỏ sợ sấm sét (H)

Lúc sắp bảy giờ, Lê Trinh đang xào món cuối cùng, liền nghe thấy tiếng mở cửa, xẻng đảo rau dừng lại một lát, sau đó tiếp tục xào.

“Xào rau à?” Lục Tu Vân đứng ở cửa phòng bếp vén tay áo lên.

Lê Trinh quay đầu nhìn hắn: “Phải”

“Thơm quá, làm nhiều món như vậy?” Lục Tu Vân liếc qua, trên bàn đã có ba món rồi.”

“Ồ,” Lê Trinh nhanh nhen đem đĩa đồ ăn ra, “ Anh ăn chưa?”

“Chưa,” Lục Tu Vân nhướng mày, “Có phần của tôi không?”

“Ách…..-------cùng ăn đi, tôi làm nhiều.”

“Được, tôi mang lên giúp cậu.”

“Không, không cần nữa” Lê Trinh tránh tay hắn, “Trên đĩa có dầu, tôi bê là được rồi, anh đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi.”

Lúc ăn cơm, Lê Trinh ngẩng đầu nhìn hắn mấy lần, rất muốn biết hắn có thích hương vị món ăn hay không.

Lục Tu Vân đương nhiên sẽ không bỏ qua ánh mắt kia, hắn nghĩ nghĩ liền biết bạn nhỏ này đang nghĩ gì: “Tiểu Trinh, tay nghề của cậu không tệ, đồ ăn rất ngon.”

Lê Trinh hai mắt sáng rực: “Thật, thật sao?”

“Ừm, đã lâu rồi chưa ăn đồ ăn có vị nhà nấu như vậy.”

“Vậy, vậy anh ăn nhiều một chút…..”

“Cậu ngày mai còn nấu không?” Lục Tu Vân tùy ý hỏi.

“Ngày mai có tiết cả ngày, có thể…..có thể không nấu được…..”

“Được” qua một lúc, Lục Tu Vân nói: “ Ngày mai tôi tan làm đến đón cậu đi ăn bên ngoài.”

“Không không cần đâu.” đồ ăn bên ngoài rất đắt, Lê Trinh không muốn lợi dụng người khác, liền từ chối.

Lục Tu Vân không dễ từ chối, trực tiếp nói: “Ngày mai tôi tan làm đến đón cậu, cứ quyết định như vậy đi, tôi đi làm có lương, không lợi dụng cậu.”

“Được….” Lê Trinh nhìn ánh mắt Lục Tu Vân càng thêm mê mẩn, Lục Tu Vân vừa mới đầu nhìn lạnh lùng, không nghĩ đến người lại tốt như vậy….

Lục Tu Vân chủ động đi rửa bát, Lê Trinh một thân mùi dầu khói đến sô pha cũng không muốn ngồi, cầm lấy quần áo ngủ định đi tắm.

Đến lượt Lục Tu Vân đi vào, cả phòng tắm tràn đầy mùi hương hoa hồng ngọt ngào, hắn liên tưởng đến mùi hương trên người thỏ nhỏ, thảo nào lại ngọt ngào như vậy, nghĩ nghĩ mà phun máu, trong ánh mắt toàn là du͙© vọиɠ, hắn nhắm mắt giơ tay duỗi đến nơi đang xung huyết cương cứng kia.

Lê Trinh không hiểu tại sao, hiện tại du͙© vọиɠ của cậu đặc biệt lớn, cảm giác nơi đó ngứa đến không chịu được, cậu xấu hổ nhưng cũng không nhịn được tự an ủi, giống như đêm qua, dùng tay sờ đến dươиɠ ѵậŧ của mình, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm rút, nhưng mà một chút cũng không thể giảm bớt, cậu cắn môi, tủi thân lại khó chịu.

Cảm thấy bản thân thật sự quá dâʍ đãиɠ rồi, cậu cắn chăn nức nở.

Bên ngoài đột nhiên sấm sét một tiếng.

Lê Trinh hét lên, sau đó òa khóc.

Không đến một phút sau, cửa bị mở từ bên ngoài, Lục Tu Vân bước nhanh vào, miệng hỏi: “Làm sao vậy? Sợ sấm sét?”

“Hức hức hức, sợ,” Lê Trinh vừa trả lời xong, liền nghĩ đến dáng vẻ bản thân hiện tại, cậu hôm nay ma xui quỷ khiến cởi sạch quần sáo, hiện tại chính là vừa vén chăn ra liền có thể nhìn thấy trọn vẹn cơ thể cậu, hay là còn có thể ngửi thấy mùi vị dâʍ đãиɠ của dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra….

Lục Tu Vân đã bật đèn, trong phòng sáng như ban ngày, Lê Trinh nắm chặt chăn, hoảng loạn nói: “Không, không sao, tôi không sợ, anh về trước đi, anh Vân.”

“Mặt cậu làm sao mà đỏ như vậy? Phát sốt rồi?” Lục Tu Vân đi lại chỗ cậu

“Anh anh đừng qua đây, tôi tôi không sao….”

Lê Trinh một mặt hoảng hốt, làm sao được, hắn nếu phát hiện bí mật của cậu có phải sẽ cảm thấy cậu kỳ quái?

Cậu ôm lấy chăn trốn sang bên cạnh.

Lục Tu Vân đã đi qua rồi, sờ sờ trán cậu, nói: “Không phát sốt a.”