Bạn Cùng Phòng Thơm Ngọt Mê Người

Chương 3: Tự Ŧɦủ ᗪâʍ (H)

Lê Trinh cầm lấy quần áo ngủ sạch và đồ dùng tắm rửa đi vào nhà tắm, ngay lúc nước nóng xối lên người, cậu thoải mái đến thở hắt ra một tiếng, cuối cùng có thể thoải mái tắm nước nóng rồi.

Sữa tắm là hương hoa hồng ngọt ngào, cậu quét mắt nhìn đồ dùng tắm rửa của Lục Tu Vân, hương bạc hà chiếm đa số, thật sự là giống với tính cách chủ nhân.

Lê Trinh nằm lên giường mềm mại, vui vẻ đến mức không buồn ngủ, nghi đến hôm nay nhìn thấy cơ thể tràn đầy nam tính và giọng nói gợi cảm của Lục Tu Vân, cậu vô thức mà nuốt nước bọt.

Cậu cảm giác huyệt khẩu vốn dĩ không thể xuất hiện trên cơ thể cậu ướt rồi, Lê Trinh mười chín tuổi rồi, trước giờ chưa từng tự an ủi, cậu rất ghét cơ thể của mình, rất ít khi chạm vào.

Nhưng bây giờ cậu vừa nghĩ đến bàn tay thon dài mang theo sức lực mạnh mẽ cắm vào trong tiểu huyệt của cậu, cậu càng ướt hơn, cảm giác nơi đó vẫn luôn chảy nước, thật mong hai bàn tay kia tiến vào, nhất định rất thoải mái.

Trong bóng tối, lông mày thanh tú của Lê Trinh nhíu chặt lại, cảm thấy bản thân thèm muốn giống như da^ʍ phụ, cậu kẹp chặt hai chân, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, bàn tay dưới chăn thò vào trong quần mình, tự mình vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, tuốt mấy lần, không đủ------còn không đủ!

Chỗ bị ngứa không phải nơi đó, là nơi đặc biệt kia, cậu nhịn xuống nhục nhã, đến cuối là bị du͙© vọиɠ xa lạ đánh bại, ngón tay thuận theo huyệt khẩu chậm rãi đâm vào, mới vào chưa đến một đốt ngón tay, Lê Trình liền cảm thấy một cơn đau đớn, cậu hít một ngụm khí, chỉ có thể nhẹ nhàng đâm rút mấy cái, cắn môi rêи ɾỉ vài tiếng.

Đợi gậy thịt nhỏ tiết ra, Lê Trinh mới từ bỏ tự an ủi, tiểu huyệt còn ngứa, nhưng cậu không có cách nào để giải quyết, cuối cùng nhịn xuống khó chịu, kẹp lấy chăn mơ màng mà đi ngủ cho qua.

Ngày thứ hai có tiết, Lê Trinh sáng sớm đã tỉnh, thông tin thuê phòng viết là nhà bếp dùng chung, cậu gọi giao tới một ít nguyên liệu, tự mình làm đồ ăn sáng, cậu vừa mới làm xong liền nhìn thấy Lục Tu Vân tỉnh dậy.

“Chào, chào buổi sáng.” Lê Trinh nghĩ đến bản thân tối hôm qua nghĩ đến người ta tự an ủi đột nhiên rất xấu hổ.

“Chào buổi sáng a.”Lục Tu Vân rõ ràng đang bắt chước cậu nói, Lê Trinh quay người tiếp tục làm bữa sáng.

Lục Tu Vân bình thường bữa sáng ăn bánh mì cắt lát và sữa bò, cũng không để ý lắm, nhìn thấy Lê Trinh làm bữa sáng kiểu Trung nóng hổi thơm lừng thì dừng lại.

Lê Trinh không chú ý đến ánh mắt của hắn, chỉ là xuất phát từ tâm thái tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, hỏi: “Tôi làm bữa sáng nhiều, muốn cùng ăn không?”

Lục Tu Vân nhướng mày, thế mà không từ chối, ngồi xuống ghế bên cạnh: “Vậy được nha, cảm ơn.”

Ăn xong bữa sáng, Lục Tu Vân nói: “Cậu phải lên lớp rồi đi? Tôi đưa cậu đi.”

Lê Trinh khoát khoát tay: “Không cần đâu, tôi tự qua đó là được.”

“Tôi đi làm, tiện đường.”

Nói đến đây, Lê Trinh không từ chối được nữa: “Được thôi, phiền anh rồi.”

Trong lúc Lê Trinh dọn dẹp bàn ăn, Lục Tu Vân nhanh chóng thay quần áo đi ra, tây trang cắt may theo người mặc trên người hắn càng đẹp trai hơn, hắn còn tạo kiểu tóc, hương vị đàn ông thành thị tinh anh thành thục toát ra.

Lê Trinh nhìn đến mặt đỏ tim đâm, ngồi ở ghế lái phụ cũng quên mất thắt đai an toàn, người đàn ông nghiêng người qua giúp cậu thắt đai an toàn, hương nước hoa nam quyến rũ mê người chui vào chóp mũi Lê Trinh, cậu bất giác nín thở.

Buổi chiều ba giờ Lê Trinh không còn tiết học nữa, nhân lúc còn thời gian đi siêu thị mua ít nguyên liệu về nhà nấu cơm, rất do dự không biết có nên làm cho Lục Tu Vân không, chỉ do dự một giây liền mua đồ nấu ăn cho hai người.

Hai người ăn cơm rất vui, làm thêm cho một người cũng không nhiều, Lê Trinh tự mình an ủi nói.

Lê Trinh nghĩ xong rồi, cậu làm xong liền ăn luôn, Lục Tu Vân nếu kịp thì để hắn ăn luôn, không kịp thì thôi vậy.