Sau Khi Vạn Nhân Mê Thẳng Tay Xé Nát Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang

Quyển 1 - Chương 6-2: Người cưỡng bức người khác thì làm gì có tư cách nói lời này?

An Du không nghĩ hành động lần này của mình sẽ gây ra hiểu lầm giữa mình và Phó Tôn Nam, cho nên lúc bước vào nhà, hắn đã nắm lấy cánh tay cậu, sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu, An Du lập tức khϊếp sự đẩy hắn ra. Quả thật là đúng lúc, ở cửa lập tức truyền đến một giọng nói khϊếp sợ đầy chất vấn: "Đại ca, anh đang làm gì vậy?!"

"Sao em lại ở đây, không phải anh không cho phép em về nhà rồi sao." Phó Tôn Nam thả cánh tay An Du ra, xoay người chất vấn lại Phó Hoài Minh.

Phó Hoài Minh bướng bỉnh vểnh môi trợn mắt nhìn Phó Tôn Nam, không nói lời nào liền đứng tại chỗ, từ lúc cậu ta làm chuyện cầm thú với anh hai sau đó còn cưỡng chế nhốt ở trường học, liên tiếp hơn nửa tháng chỉ có thể học và học, cậu ta cũng biết mình sai rồi, không dám câu xin anh hai tha thứ, chỉ mong anh hai đừng chán ghét cậu ta. Nhưng mà trong nửa tháng nay, khi thất thần liền sẽ nghĩ đến An Du, lúc mệt mỏi sẽ lấy cậu làm động lực để học tập, ngay cả lúc mộng xuân cũng sẽ mơ đến An Du ngồi lên đùi cậu ta mà giãy giụa, trông rất cuốn hút. Phó Hoài Minh cảm thấy bản thân rất bệnh hoạn, lại có suy nghĩ xấu xa với anh hai, nhưng càng kiềm chế lại càng nhớ nhung nhiều hơn, Phó Hoài Minh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mà tối nay đã lén chạy về ngắm nhìn anh hai cho đỡ mong nhớ, nhưng lại nhìn thấy được cảnh đại ca đang đè anh hai ra mà cưỡng hôn, cảnh này hệt như sấm sét giữa trời giông bão đánh thức cậu ta, nếu như đại ca có thể, sao cậu ta lại không thể, hơn nữa rõ ràng anh hai đang cự tuyệt, vậy nên cậu ta cần phải dẫn cậu rời khỏi nơi này!

"Sao bây giờ em cũng không được trở về nhà?" Phó Hoài Minh tiến lên một bước chống đối Phó Tôn Nam, đè nén lửa giận trong lòng nói: "Nếu như hôm nay em không về thì làm sao biết anh đang làm chuyện gì, lâu như vậy không cho em về nhà, nói không chừng là sợ em ngăn cản anh bắt nạt anh hai chứ gì."

"Bắt nạt? Người say rượu bắt nạt anh hai thì không có tư cách nói lời này. Anh và anh hai em là tình nhân đó."

"Người cưỡng bức người khác thì làm gì có tư cách nói lời này? Anh hai rõ ràng không muốn, em biết anh hai căn bản không thích anh."

"Đủ rồi!"

An Du thấy bầu không khí nói chuyện của hai anh em này ngày càng trở nên gay gắt, cậu cũng không nhịn được nữa mà cắt ngang cuộc trò chuyện này, đi đến chính giữa hai người, "Tình cảm của anh đối với em quả thật không cách nào để em chấp nhận được. Hiểu Minh, chuyện ngày đó thì bỏ qua đi, anh không tính toán đến nữa, em cũng không cần vì chuyện này mà muộn phiền. Anh cảm thấy anh không thích hợp để ở đây, anh sẽ sớm chuyển ra ngoài."

"Tiểu Du, em không cần..." Phó Tôn Nam cau mày nói, nhưng lại bị An Du cắt ngang.

"Tối nay cứ vậy đi, em đi ngủ trước, hai người cũng nên ngủ sớm một chút đi." An Du nói xoay, xoay người đi lên lầu, rồi nằm lên giường.

Dưới lầu, bầu không khí giữa hai anh em nhà họ phó vô cùng bức bách, Phó Hoài Minh mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Anh nghe chưa, anh hai nói không thích anh, hơn nữa còn muốn dọn ra ngoài, anh đừng tiếp tục mơ mộng nữa."

"Không phải việc của em, chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu, để sau này chính em ấy sẽ phải thừa nhận là có cảm giác với anh thôi." Phó Tôn Nam trầm mặc liếc nhìn Phó Hoài Minh một cái, "Ngày mai anh sẽ đưa em về lại trường học, đừng mong trốn thoát." Dứt lời anh cũng đi lên lầu, đứng trước của phòng An Du cũng không dám gõ cửa, do dự một hồi liền quyết định để cậu an tĩnh, sáng mai rồi tính tiếp, ít nhất là không thể để An Du dọn ra ngoài, nghĩ xong Phó Tôn Nam liền về phòng chuẩn bị đi ngủ.

An Du đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu xoa xoa đầu đi đến mở cửa, không có gì bất ngờ lắm khi nhìn thấy một con chó nhỏ đang đứng ngoài cửa.

"Hiểu Minh, em có chuyện gì sao?" An Du nhẹ giọng dỗ dành cậu ta.

Phó Hiểu Minh liền tiến vào trong một bước, sau đó liền dè dặt hỏi: "Anh, em có thể vào không?"

An Du thở dài tránh sang một bên cho Phó Hiểu Minh tiến vào, trong lòng cũng đoán được cậu ta đang muốn nói gì.

"Anh." Phó Hiểu Minh đứng giữa vòng, hướng về phía An Du nghiêm túc nói: "Khoảng thời gian này tâm trí của em đều là anh, anh xuất hiện lúc em ngẩn người thậm chí là lúc nhắm mắt đi ngủ, đâu đâu cũng đều là hình bóng anh, em chưa bao giờ mãnh liệt khao khát một người đến vậy, em thật sự rất muốn, tuy rằng chúng ta không có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng mà em sẽ dùng mọi thứ tốt nhất để bù đắp cho anh, em thật sự rất thích anh."