Sau Khi Vạn Nhân Mê Thẳng Tay Xé Nát Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang

Quyển 1 - Chương 6-1: Muốn cùng em thân mật hơn thế nữa

An Du ngủ rất lâu, chờ lúc cậu tỉnh dậy thì bầu trời ngoài cửa sổ đã đen ngòm rồi.

Cậu chống tay ngồi dậy, cảm nhận thân thể có chút sảng khoái cùng phía dưới đã được bôi thuốc nên có chút lành lạnh, quả thật là hết sức hài lòng về hành động tinh tế này của Phó Tôn Nam.

Sau lúc cậu tỉnh không bao lâu, An Du liền nghe thấy âm thanh mở cửa. Phó Tôn Nam hệt như không nghĩ đến việc An Du tỉnh lại vào lúc này, liền sửng sốt vào giây, sau đó đi đến chỗ cậu, lập tức đứng yên ở mép giường.

"Cơ thể của em, có chỗ nào khó chịu không."

"Anh." An Du không trả lời vấn đề của Phó Tôn Nam, chỉ cúi đầu gọi một tiếng, sau khi tỉnh dậy cậu đã tựa vào đầu giường mà suy nghĩ rất nhiều, làm cùng đại ca mà mình luôn kính trọng hay là làm với người đàn ông lạ mặt khi bị bỏ thuốc, việc nào cậu cũng không thể chấp nhận được, cậu không muốn vì như vậy mà phá hỏng mối quan hệ của hai người, nên tình nguyện muốn quên đi chuyện hôm nay, "Chuyện hôm nay...coi như chưa xảy ra, em hy vọng sau này chúng ta có thể làm anh em."

Phó Tôn Nam cũng không cự tuyệt nhưng cũng không đáp ứng yêu cầu của cậu, hai người trở nên trầm mặc, rốt cuộc, hắn cũng đã hạ quyết tâm, dùng ngữ khí kiên định mà nói: "Anh xin lỗi, chúng ta không nên làm ra chuyện này, nhưng anh không hề hối hận về hành động ngày hôm qua. An Du, suy nghĩ của anh rất thành thật, anh không thể nào thỏa mãn khi chỉ làm anh cả của em, anh muốn cùng em thân mật hơn thế nữa."

"Anh biết chỉ trong một thời gian ngắn em sẽ không cách nào chấp nhận nổi, anh có thể chờ, nhưng anh không hy vọng em sẽ từ chối anh, và cũng đừng hủy bỏ đi mối quan hệ của chúng ta, được không?" Phó Tôn Nam vừa nói vừa ngồi xuống mép giường của An Du, dùng tay nâng mặt cậu ngẩng lên. Một người đàn ông ngày thường chưa từng nói hai lời giờ đây lại bày ra dáng vẻ khẩn cầu khiến người khác cảm thấy khó xử, An Du cũng không ngoại lên, cậu kinh ngạc nhìn nét mặt của Phó Tôn Nam, cơ hồ nhìn thấy trong mắt hắn ngập tràn tình yêu. An Du khó khăn quay đầu lại, không biết phải nói thế nào, cảm giác chỉ cần chạm mặt Phó Tôn Nam, cậu sẽ hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt, giống như việc hôm nay hắn nói muốn bôi thuốc cho cậu vậy.

Thấy An Du không nói gì, Phó Tôn Nam chỉ có thể thở dài, hắn biết cậu muốn từ chối nhưng không biết nói như thế nào, dù sao bọn họ cũng không có quan hệ gì, cậu sớm muộn cũng sẽ đồng ý với hắn.

Phó Tôn Nam đứng lên, xoa xoa đầu An Du nói: "Nếu em không nói gì, anh liền coi như em đã đồng ý."

Hắn hôn lên tóc An Du một cái, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi sau đó xoay người rời khỏi phòng.

An Du ngồi trên giường, cậu mở lên bảng theo dõi của hệ thống lên, thấy đã được đến 70% liền hài lòng gật đầu một cái, xem ra là tiến triển rất nhanh, Phó Tôn Nam đã gần như xong, ba người kia cũng đã làm được hơn một nửa, chỉ cần có thêm chút nữa, chắc chắn sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

******

Khoảng thời gian kế tiếp danh xưng đại ca của Phó Tôn Nam được thay đổi thành kẻ theo đuổi, làm tất cả bữa ăn hàng ngày cho An Du, cơm trưa cũng làm sẵn cho cậu mang đi làm, ngày nào cũng đưa rước An Du đi làm, rồi lại xem lịch trình của hắn trong ngày...đồng thời cũng phái người đi theo dõi Phó Hoài Minh cùng Tần Thượng, để An Du không tiếp cận hai người đàn ông này, tránh cho có việc gì ngoài ý muốn trong lúc hắn đang theo đuổi cậu.

An Du lo lắng hưởng thụ sự nuông chiều của Phó Tôn Nam, cậu không chỉ một lần mở miệng nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng luôn bị Phó Tôn Nam nhanh chóng chuyển chủ đề, nên mọi lần đều có chung kết quả là thất bại.

Tối hôm đó, lúc Phó Tôn Nam đón An Du, lại lập tức nhạy bén phát hiện hình như thái độ của cậu có gì đó không đúng, giọng điệu cùng biểu cảm có phần nhẹ nhàng hơn. Hắn liền mừng thầm trong lòng, xem ra sau nhiều ngày cố gắng hắn cũng gặt được kết quả rồi.

Hôm nay An Du muốn nói chuyện rõ ràng với Phó Tôn Nam, đã dùng cả ngày để lựa lời để nói, nhưng khi cậu nhìn thấy Phó Tôn Nam đang đợi trước cửa, lại nhớ đến khoảng thời gian hắn không ngừng theo đuổi, liền có chút mềm lòng.