Sau Khi Xuyên Thành Thế Thân Tôi Làm Khóc Nam Chính

Chương 24: Phá đất chui ra

Văn Hành vừa ngồi vào ghế phụ, ngay lập tức nghe thấy Khúc Mộ Bạch hỏi chuyện. Hắn đem balo thả xuống, cài đai an toàn ô tô rồi trả lời.

“Đang chuẩn bị để thi cử, một thời gian nữa thi chứng chỉ sư phạm.”

“Sư phạm…” Hai chữ này đảo qua đầu lưỡi một vòng, giống như nhớ đến sự kiện gì, giọng nói Khúc Mộ Bạch ôn nhu vài phần.

“Định đi làm giáo viên hả?”

“Không biết nữa, có nhiều chứng chỉ thì có thêm nhiều sự lựa chọn sau này mà.”

“Thật ra…”

“Vẫn đi nhà hàng lần trước đúng không.”

“…Ừm.”

Lời chưa kịp nói hết đã bị Văn Hành cắt ngang, Khúc Mộ Bạch không nói tiếp nữa, khởi động xe chạy.

Thật ra, hắn (Khúc Mộ Bạch) có thể nuôi hắn (Văn Hành).

Nhưng có vẻ Văn Hành cực kì không thích đề tài này. Mỗi lần nhắc đến đều sẽ nhanh chóng thay đổi vấn đề cuộc trò chuyện, cho dù Khúc Mộ Bạch muốn sau khi tốt nghiệp Văn Hành có thể đến công ty hắn làm cũng bị Văn Hành tránh né. Dáng vẻ muốn trốn còn không kịp, giống như là lết đến đó thì mạng hắn bay luôn ấy.

Cả hai người cùng im lặng, Văn Hành nhìn bên ngoài cửa sổ, sắp bắt đầu mùa đông rồi, ngay cả trời cũng tối sầm xuống rất nhanh.

Vốn ở bản gốc, nguyên chủ lúc này đã không đi học trên trường nữa rồi. Tuy là nam chính đối với hắn cầu gì được nấy nhưng mấu chốt là đừng đυ.ng vào giới hạn. Văn Hành giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, từ lúc đi vào nơi này mỗi ngày hắn đều phải nghĩ đến rất nhiều vấn đề, lúc nào cũng bị đau đầu nhức óc.

Tuy rằng đười trước hắn cũng lẻ loi cô đơn một mình, nhưng mà may mắn là còn có cơm ăn no, không ai lúc nào cũng nhớ đến hắn, không ai lúc nào cũng mong ước mạng của hắn.

Trong sách từ đầu đến cuối đều không có nhắc đến người mà nam chính thích thật lòng là ai. Nguyên chủ bỗng dưng bị vứt bỏ, lại đột ngột nhận người thân với nhà họ Kiều, tiếc là gặp phải người xấu cuối cùng vẫn rơi vào cảnh thê thảm.

Vậy hắn thì sao? Thằng Văn Hành này vẫn phải đi lên vết xe đổ của nguyên chủ sao?

Bỗng dưng vang lên tiếng đóng của làm Văn Hành đang chìm trong suy nghĩ giật mình hoàn hồn. Khúc Mộ Bạch đứng ở bên ngoài khom lưng nhìn về phía hắn, đó là một đôi mắt đen lấp lánh giống như trong đó chứa đựng cả sao trời lộng lẫy bắt mắt.

….

Nam sinh mặc áo len dệt màu vàng nhạt xuống xe đi cùng với một người nam nhân mặc bộ vest đi song song với nhau. Vẻ noài của cả hai người đều vô cùng xuất sắc, một người lạnh lùng một người ôn nhu, làm cho người xung quanh không khỏi ngoái nhìn.

Có người không thể nhịn được đi lại chặn hai người hỏi:

“Anh trai, có thể kết bạn WeChat không?”

“Hả?” Văn Hành có chút bất ngờ, nhìn nhìn Khúc Mộ Bạch đang đứng bên cạnh, cực kì lễ phép từ chối.

“Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.”

“A… Thế ư!”

Khả năng là lần đầu xin in4 con trai mà bị từ chối, nữ sinh không ở lại nữa mà chạy đi luôn. Văn Hành cũng không quay đầu lại xem nhưng Khúc Mộ Bạch lại quay lại nhìn nhiều hai lần, vừa nhìn vừa suy nghĩ gì đó.

“Làm sao vậy?”

“Hừm…” Khúc Mộ Bạch nhíu mày, đầu ngón tay vuốt ve cằm.

“Cậu nói, tại sao không ai xin in4 tôi nhỉ?”

Rõ ràng vẻ ngoài của cả hai không kém nhau mấy, thế mà Văn Hành được bắt chuyện nhiều hơn hắn, mà cho dù lúc hắn tầm tuổi Văn Hành cũng không mấy ai tán.

“À.” Văn Hành bật cười, nghiêm túc xem từ trên xuống dưới một lần, tổng kết.

“Khả năng là vì trông anh quá ưu tú.”

Khúc Mộ Bạch diện mạo đẹp trai, chẳng qua toàn thân là khí chất công tử nhà giàu đủ để một số người yêu thầm từ bỏ. Ngay cả hắn, nếu không phải là Khúc Mộ Bạch chủ động kết bạn, hai người chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì hết.

Văn Hành nếu so sánh với Khúc Mộ Bạch, thì chính là hắn có vẻ sinh viên chưa trải nhiều sự đời, thế nên mọi người sẽ cảm thấy xin hắn in4 sẽ dễ hơn và có thể thử một lần.

“Rất nhiều người hay xin in4 cậu đúng không?”

“Cũng bình thường, không nhiều đâu.” Hắn không thích ra cửa nhiều, bình thường trừ lúc đi học phải ra khỏi cửa còn lại toàn ở trong phòng ngủ. Ngoại trừ bạn cùng phòng của hắn, những người khác hầu như không gặp được hắn.

“Có chấp nhận kết bạn không?”

“Tất nhiên là không.” Hiện tại hắn như này, cũng không muốn quen thêm ai. Hắn cũng hiểu tại sao người bên cạnh này hỏi như vậy, chiếc đũa đang gắp miếng thịt cá không có xương chuyển hướng sang bát của Khúc Mộ Bạch.

“Đã có người bên cạnh rồi, sẽ không ra bên ngoài hái hoa ngắt cỏ đâu.”

Thịt cá trắng nõn có chấm xốt dầu thành màu vàng kim.

Mà một câu nói của Văn Hành, giống như là một giọt nước rớt vào nồi dầu sôi, làm người ngồi đối diện sôi trào.

Khúc Mộ Bạch thừa nhận, Văn Hành rất biết cách làm người khác vì hắn điên cuồng, dù là trước kia hay hiện tại.

Một câu vô cùng đơn giản, có thể làm cho da đầu hắn tê dại, trong lòng khó chịu không ngăn cản được mà tràn ra, xung quanh đôi mắt cũng nổi lên một vòng hồng.

Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ hiện lên một thứ.

Cổ áo đằng trước đột nhiên bị nắm lấy, Văn Hành bị bắt quay đầu sang bên cạnh, miệng cảm nhận được một mảnh ấm áp.

Dưới ánh đèn tối tăm, trong một góc không người biết đến, nam nhân hôn lên khóe miệng thiếu niên.

Văn Hành kinh ngạc trợn to hai mắt, đúng lúc nhìn đến khóe mắt phiếm hồng của Khúc Mộ Bạch. Dưới đôi mắt đen kia là sự chiếm hữu điên cuồng không che dấu được, làm hắn cảm giác giây tiếp theo sẽ bị dỡ xuống nuốt vào bụng.

Thẳng đến tận lúc Khúc Mộ Bạch dời đi, Văn Hành cũng không phục hồi tinh thần, khóe miệng vừa bị hôn có cảm giác ngưa ngứa.

Có thứ gì đó, khả năng kiềm chế không nổi nữa, ngay lập tức sẽ chui từ dưới đất mà ra.