Sau Khi Xuyên Thành Thế Thân Tôi Làm Khóc Nam Chính

Chương 23: Cố chấp

Thời gian ở đại học luôn đi qua rất nhanh, nhoáng cái đã qua nửa học kì, khoảng cách đến lúc ăn tết còn dư hai tháng mà thôi, cách từ ngày hắn chết đã qua 70 ngày. Một trận gió bay qua, không khí lạnh từ cổ chui vào cơ thế, làm người ta co rúm lại, càng hiện vẻ thê lương.

Văn Hành từ bệnh viện đi ra, thở ra một ngụm, hắn móc điện thoại ra nhìn thời gian, híp mắt nhìn xung quanh đánh giá một vòng, đi về phía giao thông công cộng.

Không nhầm đâu, tuy rằng Khúc Mộ Bạch cho hắn tiền tiêu vặt không ít, nhưng hắn chính là người keo kiệt.

Có thể do đυ.ng đúng lúc người đi làm tan làm về nhà, trên xe người chèn người, phía trước Văn Hành chen qua một nữ sinh nhỏ nhắn, bởi vì cầm không đến lan can thăng bằng, bất đắc dĩ lắc lư qua lại trong xe.

Văn Hành không để ý, cúi đầu nhìn điện thoại, mày bởi vì sự ầm ĩ xung quanh mà nhăn lại.

“Huhu…”

Một tiếng khó nức nở nho nhỏ, lỗ tai khẽ nhúc nhích, Văn Hành ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy nữ sinh đằng trước sắc mặt hồng hồng, nước mắt rơi cũng không thể ngăn cản sự hoảng loạn trong con ngươi.

Mọi người xung quanh có người nghe được có người không nghe được, chẳng qua là làm lơ coi như việc không liên quan mình nên không can thiệp.

Văn Hành cất điện thoại đi, tay phải dùng lực lôi nữ sinh về phía mình để thoát khỏi hoàn cảnh xấu. Trong đám người truyền đến những tiếng xì xào xôn xao, oán trách động tác thình lình của hắn. Văn Hành mặc kệ vẫn đứng bất động, thấy ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của cô gái thì không thể nhịn được nữa.

“Đủ rồi!”

Thanh âm không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều lộ vẻ giang hồ, Văn Hành nhìn thoáng qua về phía sau nữ sinh, ánh mắt không mang theo bất kì cảm xúc nào, làm gã đàn ông già mặc tây trang giày da đằng sau rùng cả mình. Văn Hành vốn đứng ở trong góc, hơi hơi nghiêng người ý bảo nữ sinh đi vào trong mình đứng ra ngoài. Hai người không ai đυ.ng vào ai nhưng vẫn có thể cho nữ sinh một không gian an toàn để đứng.

Nói trùng hợp cũng không sai vì cả ba người đều xuống xe cùng một trạm, thậm chí đích đến đều là cùng một đại học.

Ở cổng trường, gã đàn ông vốn đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn Văn Hành rồi cười lạnh.

“Học sinh đại học Kinh à…’’

Hắn nói đầy ẩn ý.

Văn Hành không them để ý, cô gái đằng sau có vẻ lo lắng kèm theo áy náy, sợ liên lụy đến Văn Hành chịu tội, đôi mắt lại ầng ậng nước.

“Xin lỗi cậu nhiều lắm, đều là lỗi của tớ, thật sự xin…”

“Cậu không có sai.”

Văn Hành nhẹ nhàng nói một câu, xốc balo lên ước lượng độ nặng rồi cười an ủi. Cô gái nghe thấy hắn nói:

“Cậu không có sai, mau đi về thôi.”

Dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, nam sinh trước mắt vì cười mà cong khóe mắt, ngay cả sợi tóc đều lộ ra vẻ ôn nhu dịu dàng.

Thời gian đã không còn sớm, Văn Hành xem điện thoại, tạm biệt nữ sinh sau đó chạy về phía khu giảng đường. Lúc đi ngang qua siêu thị, nhớ đến cả ngày hôm nay bản than vì đi thi nên còn chưa ăn cơm, bước chân lập tức chuyển hướng đi vào siêu thị mua chút đồ ăn.

Cầm lấy chiếc bánh mì bơ đơn giản, định mở tủ lạnh lấy thêm lon coca nhưng lại dừng lại giữa chừng…

“Ông chủ, cho cháu thanh toán tiền ạ.”

“OK!” Ông chủ đang sắp xếp lại hàng hóa, lau lau tay đi đến khu vực thanh toán, như đã quen than rất lâu mà nói:

“Ái chà, đồ uống nóng.”

Nam sinh viên tầm tuổi này hay thích lấy nước ngọt hay nước khoáng lạnh gì đó, rất ít người uống sữa bò chứ đừng nói là sữa bò nóng hổi mới lấy từ thùng giữ nhiệt ra.

Văn Hành cầm lấy túi nilon, nghe thế cười cười: “Vâng, thói quen ạ.”

Thật ra hắn vẫn sống khá thoải mái, chỉ là con người đều có nhu cầu sống, ngoài miệng thì nói không sao nhưng sâu trong thâm tâm vẫn mong mình có thể sống sót. Rốt cuộc thì cũng mới 20 tuổi, ở cái tuổi này mà chết đi thì thật là đáng tiếc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng.

Văn Hành giơ tay ra, cảm nhận ánh nắng chiếu rọi chạm đến làn da làm ấm áp mọi thứ.

Ngón tay trong không khí nắm hai cái, không biết nhớ đến cái gì, khóe miệng hơi cong cong cười nhẹ, nhấc theo balo đi về phía khu giảng đường đi học.

“Buổi tối định làm gì đấy?”

Mới vừa ngồi xuống, Phan Dục Hàng ngồi bên cạnh liền xán gần lại, Văn Hành chậm rì rì đem sách giáo khoa móc ra, không chút hoang mang trả lời:

“Buổi tối muốn cùng Khúc tiên sinh đi ăn.”

“Hả? Lại đi?”

Văn Hành quay đầu lại ngay lập tức thấy được vẻ mặt thất vọng của Phan Dục Hàng, có hơi buồn cười.

“Có gì mà lại đi, bọn tớ đã vài ngày không gặp, tối mai cùng các cậu đánh game suốt đêm được chưa!”

“Vậy được thôi.”

Một lớp học đại học bình thường, thời gian luôn lơ đãng dần trôi, đi theo dòng người, Văn Hành đến bên ngoài khu dạy học. Điện thoại rung lên hai hồi, là tin nhắn của Khúc Mộ Bạch gửi đến.

--- Tôi đến rồi.

Từ sau đêm hôm ấy, Văn Hành cứ cảm thấy đáy long mình luôn có một số cảm giác không thể hiểu được, như là một viên hạt giống, nảy mầm nở hoa, hướng về phía ánh mặt trời mà phát triển.

Hắn thở nhẹ ra một hơi, đi về phía chiếc xe ngừng ở cổng trường.

Từ góc nhìn của Khúc Mộ Bạch, cách cửa sổ xe, nam sinh mặc chiếc áo len đan màu vàng nhạt, vai đeo balo lệch vai. Trên mặt có vẻ mặt bất cần nhẹ nhàng không hợp tuổi, giống như một hồ nước êm ả, cho dù là bất kể thứ gì đều không thể làm hắn nổi chút gợn song nào.

Thật ra Lục Chi Minh không quá đồng ý hắn và Văn Hành có nhiều tiếp xúc thêm nữa, vì bản thân cậu ấy cảm thấy thế giới không có khả năng kì diệu như vậy. Hơn nữa Khúc Mộ Bạch đã dính chưởng một lần rồi, Lục Chi Minh không muốn người an hem của mình rơi vào vết xe đổ lần nữa. Nhưng Khúc Mộ Bạch lại không nghĩ như thế, con người này bảo thủ cố chấp cực kì, dù cho thoạt nhìn Văn Hành đối với hắn không có chút tình cảm nào.

Hắn chỉ giữ được thân thể thôi cũng được.

“Dạo này đang làm gì vậy?”