Cậu càng nguyện ý đưa tiền cho ông cụ Tạ, nhưng cậu mới gặp ông cụ Tạ lần thứ hai, ông cụ Tạ cũng sẽ cảm thấy vô sự hiến ân cần, sẽ không chấp nhận được điều này, cũng may cậu không nóng nảy.
Bởi vì hôm trước bị hai người náo loạn một hồi nên mọi người ở xung quanh cảm thấy ông cụ Tạ tính không chính xác, giờ nghe thấy những lời này lại chen chúc tới xem.
Tạ Tỉ đứng cách đó không xa, nhìn mặt mày ông cụ lại hớn hở lần nữa, đáy mắt không khỏi mang theo ý cười, thấy ông cụ Tạ giờ phút này không có thời gian để ý tới cậu nữa liền rời đi trước.
Cậu thực sự không quá yên tâm khi để cún con ở nhà một mình.
Huống chi, đã trưa rồi, đến giờ ăn rồi.
Lúc Tạ Tỉ về đến nhà đã là mười một giờ, vừa vặn chuồng chó, đồ chơi cho chó, còn có một ít những thứ khác bao gồm thịt hộp cậu mua cũng đều giao đến nhà.
Cuối cùng Tạ Tỉ cũng có thể có một bữa ăn no nê, vì vậy cậu đã liền năm phần cơm.
Chẳng mấy chốc, cơm hộp tách ra đã được giao đến. Cậu mở ra bày đầy một bàn.
Ngửi được mùi thơm của cơm rau đã lâu không được ăn, tâm trạng cậu vô cùng sung sướиɠ, đi tới trước mặt cún con vừa thấy cậu trở về liền nhảy lên trên tủ lạnh: “Nhóc con, còn trốn sao? Nhìn thấy cái gì không? Một trăm hộp thịt vai, là đồ hộp Ngải Mỹ mà con thích nhất đấy, đây đều là của con, con không muốn nếm thử sao? Yên tâm đi, lần này ba sẽ không động đến con.”
Tạ Tỉ dụ dỗ bảo đảm, nhưng cún con tựa hồ còn hoài nghi, cuối cùng vẫn đầu hàng dưới sự cám dỗ của những hộp thịt được đặt ngay ngắn, rốt cuộc nó cũng từ nóc tủ lạnh nhẹ nhàng nhảy xuống ghế sô pha, sau đó đáp xuống đất.
Đệm thịt mềm mại rơi trên mặt đất, lông mao xõa tung ở trên người thậm chí còn run lên, dưới ánh mặt trời lông tơ trắng mịn trên tai dường như muốn nói rằng hãy đến rua tôi đi.
Đầu ngón tay của Tạ Tỉ giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Tạ Tỉ dứt khoát không nhìn cún con nữa, mà ngồi xổm xuống bắt đầu mở đồ hộp. Cậu nghĩ về thân thể của nhóc con kia, hai hộp là đủ rồi, cũng không mở nhiều quá.
Nhưng để tạo hiệu ứng có nhiều đồ hộp, cậu đã đặt hai chiếc hộp bên cạnh một đống đồ hộp, ngồi xổm ở đó cười tủm tỉm nhìn cún con chậm rãi lại gần, chỉ vào đống thịt hộp này nói: “Nhóc con, tất cả đều là của con đấy."
Cún con vẫn nhớ những gì đã xảy ra trước đó, vì vậy nó không thèm để ý đến cậu, bắt đầu ăn đồ hộp một cách chậm rãi.
Tạ Tỉ nhìn cún con bắt đầu ăn, lúc này mới đứng dậy đi vào bếp cầm chén đũa để chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc lớn.
Nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên, cậu đi vào trong phòng nhìn một chút, chính là ông cụ Tạ gọi điện thoại cho cậu hỏi cậu làm sao đã rời đi rồi. Tạ Tỉ kiên nhẫn trả lời, trong lúc trì hoãn, cậu tựa hồ nghe được trong phòng khách vang lên tiếng mở đồ hộp truyền đến rất nhỏ, lại cảm thấy không thể nào, nghĩ chắc hẳn nhóc con không cẩn thận đá vào đồ hộp.
Chỉ là đợi đến khi Tạ Tỉ trở lại phòng khách, vừa định ngồi vào bàn ăn, trong lúc vô tình liếc nhìn cún con cách đó không xa.
Nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Tạ Tỉ giật mình sững người ngay tại chỗ.