Vị khách hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng ổn định lại tinh thần: “Cảm ơn anh bạn, lần này nếu không phải anh đột ngột đi đường xa, có lẽ hai chúng ta đã thành oan hồn rồi.”
Tài xế vẫn còn sợ hãi trong lòng, khuôn mặt tái nhợt lắc đầu: “Tôi cũng không muốn đi đường xa đâu… Nói ra có thể anh không tin, nhưng vị khách trước đó ngồi trên xe tôi đã nhắc nhở tôi đừng đi đường Hứa Ngân trước khi cậu ấy rời đi. Tôi vốn dĩ không để trong lòng đâu, nhưng vừa rồi cũng không biết tại sao lại rẽ ngoặt..."
...
Tạ Tỉ đứng trước cửa nhà ông cụ Tạ gõ cửa, gõ nửa ngày cũng không có ai ở đó, cậu lại suy nghĩ, có vẻ như ông cụ lại đi bày quán rồi.
Cậu thông qua ký ức kiếp trước nhớ lại địa điểm mà ông cụ Tạ thường bày quán rồi đi đến đó, quả nhiên từ xa nhìn thấy ông cụ Tạ tay đang để lên đầu, ngồi xổm trên chiếc ghế gấp, lật giở một cuốn sách cũ kỹ than ngắn thở dài.
Tạ Tỉ vừa đi vừa bấm tính ngón tay, đến khí tính được tài xế đã chuyển nguy thành an, bình yên vô sự, khóe miệng cậu mới cong lên, đồng thời đi tới trước gian hàng của ông cụ Tạ: “Đại sư, có thể tính quẻ được không?"
Ông cụ Tạ lập tức thu hồi vẻ mặt: "Vị tiên sinh này, ngài..." Đến khi ngước mắt lên bắt gặp vẻ mặt Tạ Tỉ đầy ý cười, tức khắc mặt mày hớn hở nói: "Là nhóc con cháu à, mau ngồi xuống đi, lúc trước đã nói là sẽ xem bói cho cháu để cám ơn rồi, vừa vặn lúc này rảnh rỗi, đến đây, nhóc con, cháu nói cho ông biết sinh thần bát tự của cháu đi, ông sờ xương giúp cháu."
Tạ Tỉ tự nhiên ngồi xuống đối diện ông ấy, duỗi tay mở ra cho ông ấy sờ xương.
Ông cụ Tạ lập tức nín thở bắt đầu nghiêm túc sờ vào, một tay sờ một tay tính, chỉ là càng sờ biểu cảm càng trở nên ngưng trọng, cuối cùng ông ấy thở dài có chút chán nản: Xem ra ông thực sự không có thiên phú, thời điểm bói chính xác gần đây càng ngày lại càng ít, vốn muốn báo đáp nhóc con một phen, kết quả lần này càng không chính xác, thậm chí còn bói ra nhóc con này là một người chết, mà rõ ràng nhóc đang sống sờ sờ rất tốt.
Tạ Tỉ thu biểu cảm của ông cụ Tạ vào trong mắt, cũng không có vạch trần: "Ông cụ à, vận khí của cháu gần đây như thế nào?"
Ông cụ Tạ rút lại tay sờ sờ mũi: "Vận quan hanh thông, vạn sự may mắn."
Tạ Tỉ không nhịn được cười nói: "Cháu cảm thấy, cháu không chỉ có vận quan hanh thông, sau này còn có tài vận."
Ông cụ Tạ a một tiếng: Ông không có nói nhiều như vậy mà?
Tạ Tỉ lại bảo ông nhìn về phía cách đó không xa, tới chính là hai người đàn ông trung niên trước đây cho rằng ông cụ Tạ là kẻ lừa đảo, lần này hai người không chỉ không có tức giận đùng đùng, ngược lại mặt còn rất vui vẻ, trong tay cầm lễ vật.
Bọn họ đi tới nhìn thấy hai người, đáy mắt càng vui mừng hơn, đến nơi liền đưa lễ vật qua: "Ông cụ Tạ à, ông có một đồ đệ kế thừa y bát tốt đấy, tính quá chính xác a, công trình kia chúng tôi thực sự đã bắt lấy, còn kiếm lời được nhiều hơn 20%. Quên hai nghìn tệ trước đó đi, đây là quà cảm ơn, còn có hai nghìn tệ này xem như là quẻ vàng trước đó."
Nói xong liền đem hai nghìn tệ nhét vào tay Tạ Tỉ.
Tạ Tỉ cầm lấy cất đi, lễ vật cậu lại không lấy mà để lại cho ông cụ Tạ. Mặc dù cậu tính chính xác nhưng cậu vẫn muốn tận mắt nhìn thấy nó, rốt cuộc thì thời không này cũng không cùng với thời không cậu ở trước kia, việc liên quan đến ông cụ Tạ vẫn phải cẩn thận đi một chuyến.