Bệnh kén ăn đâu? Không phải gần đây cậu đều chữa bệnh sao? Ngày thường không phải ăn một miếng thôi cũng giống như muốn chết sao?
Thịt kho tàu mới chỉ là bắt đầu, kế tiếp nhân viên công tác phòng phát sóng trực tiếp cùng với đám người quay phim và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn Tạ Tỉ ăn sạch sẽ từng đĩa từng đĩa mỹ thực, một hạt cặncũng không còn.
[...]
[... Md, thấy cậu ta ăn ngon như vậy, tôi đói quá!]
[Ôi ôi vừa nhìn là thấy thơm rồi, thế nào mà tôi lại nhìn nửa giờ? Tôi thực sự đã xem một diễn tinh ăn trong nửa giờ? Không chỉ xem mà còn suýt chảy nước miếng?]
[Ha ha ha, mấy người thật ngu ngốc. Kể từ khi cậu ta bắt đầu ăn thịt kho, tôi đã quyết định gọi cơm hộp rồi. Đúng lúc nó được giao vào lúc này, rốt cuộc tôi cũng có thể thỏa mãn cơn thèm của mình!]
[? ? ? Này! Đằng trước sao lại muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác như vậy?]
[Mặc dù... nhưng… có vẻ Tạ diễn tinh không nói dối về điểm tham ăn này, cậu ta thực sự là một người tham ăn! Bữa này ăn một bàn, khẩu vị đúng là vô địch! Nhưng sao cậu vẫn còn gầy như thế?]
Tạ Tỉ nuốt xuống miếng thịt cuối cùng trong nồi, ngay cả đồ ăn kèm cũng không còn, hiển nhiên là không đủ.
Cậu lưu luyến không rời ngước mắt lên vừa lúc nhìn thấy câu này: Sao cậu gầy như thế?
Tự nhiên là mấy tháng trở lại đây, căn bệnh kén ăn ban đầu khiến cậu đói lả và gầy rộc đi. Vốn dĩ thân thể này đã lâu không ăn cơm, đột nhiên lại ăn nhiều như vậy, nhất định không chịu nổi. Nhưng Tạ Tỉ lại dám làm ra bộ dạng này là vì vào lúc xuyên đến đây, cậu phát hiện ra tinh thần lực cùng dị năng hệ trị liệu cũng xuyên qua theo cậu.
Có dị năng trị liệu để chữa trị cơ thể này, dù tạm thời cậu có ăn uống thả ga cũng không có vấn đề gì.
Nhưng sau đó, cơ thể này cần phải được chữa trị một lần nữa.
“Đây là cậu nói cậu ta có bệnh kén ăn?” Đạo diễn cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, đến khi khôi phục lại tinh thần trào phúng liếc nhìn người đại diện một cái, “Lão Lữ à, chúng ta quen biết nhau cũng nhiều năm rồi, cậu a, về sau vẫn là tích đức nhiều chút đi.”
Nếu không dựa vào những chuyện dơ bẩn mà hắn làm đó, sớm muộn gì cũng đá vào ván sắt.
Đạo diễn nói xong liền trực tiếp rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp của Tạ Tỉ, còn phải đi phòng phát sóng trực tiếp của mấy vị khách khác nhìn một chút.
Mặt Lữ Phong tái mét nhìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chào hỏi, cuối cùng sau khi phòng phát sóng trực tiếp chuyển sang phòng phát sóng trực tiếp của người dẫn chương trình, Tạ Tỉ thu lại nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn Lữ Phong. Lữ Phong cách đó không xa nhìn thấy đôi mắt sắc bén lạnh lẽo ấy thì rùng mình.
Cho đến khi ngồi vào xe bảo mẫu, Lữ Phong vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cái liếc mắt vừa rồi.
Lữ Phong thầm nghĩ cái liếc mắt vừa rồi nhất định là nhìn lầm. Một đứa bị đàn ông lừa gạt, thậm chí còn mắc bệnh kén ăn biến thành bộ dáng quỷ dị như vậy thì có thể có tiền đồ gì?
Nhưng lần phát sóng trực tiếp này không như mong đợi khiến Lữ Phong rất bực bội.
Hắn đã hứa với nhà sản xuất Lý hai ngày nữa sẽ đưa Tạ Tỉ đến giường của ông ta.
“Cậu thế mà cũng có chút bản lĩnh đấy, bệnh kén ăn được chữa khỏi khi nào sao không nói trước với anh?” Lữ Phong nhìn Tạ Tỉ thật lâu, người sau khi lên xe đã nhắm mắt dưỡng thần.
Tạ Tỉ lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, lười biếng dựa vào lưng ghế. Mười năm sau mới được ăn lại loại cao lương mỹ vị này, nhưng sau khi ăn no xong thân thể này liền mệt rã rời: “Lời này, anh cũng không nói cho tôi biết phải phát sóng trực tiếp trên tống nghệ. Lúc tôi tới tổ chương trình rồi, đối mặt với máy quay trực tiếp mới phát hiện ra, cho nên... Tôi muốn phát sóng trực tiếp ăn cái gì a.”
Lữ Phong luôn cảm thấy người trước mắt hắn thay đổi chỗ nào đó. Hắn nhíu mày, rất không thích ánh mắt Tạ Tỉ nhìn hắn chằm chằm như vậy, như thể hắn chỉ là một con kiến không biết sợ gì: “Thái độ của cậu là như thế nào? Bất mãn đối với công việc mà công ty an bài sao?”
Tạ Tỉ vẫn là bộ dáng lười biếng đó: “Đúng vậy. Mà tin tức tôi cho không anh, cái tin mà tôi ăn vạ Nghiêm Văn Đình ấy, lúc trước không phải anh là người truyền ra ngoài sao? Tài khoản weibo của tôi không phải đều là anh quản lý sao? Tôi thậm chí còn không biết mật khẩu.”
Lữ Phong đánh giá từ trên xuống dưới Tạ Tỉ một phen: “Như thế nào? Cậu đây là trách anh lật lại nợ cũ sao? Cậu thực sự cho rằng cậu thiết lập hình tượng người tham ăn thành công là có thể hot? Anh nói sự thật cho cậu biết vậy, cậu không có mệnh hot đâu! Để cho cậu cọ Nghiêm ảnh đế vốn cũng là để cho cậu hồng, hắc hồng cũng là hồng không phải sao? Ai ngờ, cậu thật đúng là bùn nhão không thể trát tường!”
“Nhưng chẳng lẽ anh không biết chuyện của tôi và Nghiêm Văn Đình sao? Tôi một chút cũng không muốn có nửa điểm quan hệ cùng anh ta. Một tên bạn trai cũ lòng lang dạ sói, tôi ghê tởm còn không kịp.” Tạ Tỉ rốt cuộc cũng ngồi dậy, mở miệng trào phúng, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lữ Phong.
Nghiêm Văn Đình là nhất ca trẻ tuổi nhất dưới tay Lữ Phong, là thần tài của hắn.
Lữ Phong nghe được một nghệ sĩ tuyến mười tám như Tạ Tỉ lại dám châm chọc cậy rụng tiền trong tay mình, nhất thời không nhịn được mở miệng đáp lại: “Người hướng nơi cao đi, nước hướng nơi thấp chảy, ai bảo cậu không có bản lĩnh giữ lại Văn Đình? Hơn nữa, cậu nói ra ai sẽ tin cậu đã từng thật sự hẹn hò cùng Văn Đình?”
Lữ Phong nói xong mới ý thức được mình nói cái gì, vừa định dừng lời, lại nhìn thấy người đối diện nở nụ cười.