Chương 1.2
Cho nên khán giả vốn muốn đến xem quái vật phương nào lại nhìn thấy nguyên thân lộ ra sắc mặt khó chịu nhất thời tỏ vẻ thất vọng trào phúng.
Nhưng Tạ Tỉ không phải nguyên thân.
Tả Tỉ cụp mắt xuống, nhìn mỹ thực tràn đầy hương vị trước mắt, yết hầu không nhịn được lăn lên lăn xuống một chút.
Có mai cua vàng ươm phủ lớp tỏi cháy vàng, bánh bao hấp nhỏ tỏa ra mùi thịt, bánh rán bơ cháy vàng giòn vừa cắn môt miếng có thể nhận ra, thịt Đông Pha màu sắc đậm đà với nước sốt sền sệt, thịt chiên sốt chua ngọt bọc một lớp tương ngọt trong suốt...
Đối với Tạ Tỉ phải giãy giụa mười năm ở mạt thế, đã sớm quên thịt tươi có mùi vị gì, chỉ cảm thấy trước mắt đâu phải là mỹ thực bình thường, đây chính là mỹ vị nhân gian, cực hạn của sự hưởng thụ!
Đôi mắt tròn xoe trong suốt của Tạ Tỉ sáng đến kinh người.
[?? Có chuyện gì với cậu ta vậy? Cậu lại muốn làm gì?]
[Đúng vậy, vừa rồi còn là vẻ mặt ghê tởm, bây giờ vẻ mặt này...]
[Nếu không phải lúc trước nhìn thấy bộ dáng cậu không muốn ăn, nhìn vẻ mặt hiện tại, tôi còn tưởng rằng tiếp theo cậu thực sự sẽ ăn uống thỏa thích.]
[Chưa kể, mặc dù trang điểm đậm nhưng Tạ diễn tinh có một đôi mắt thật đẹp, khi mới ra mắt, cậu ta đã dựa vào bức ảnh mắt nai điên cuồng tuyên truyền, kết quả phí cho gương mặt này của cậu ta!]
[Ồ! Cậu ta ăn nó! Cậu sẽ không nhổ ra ngay sau đó, phải không?]
Ngồi xung quanh camera trong phòng phát sóng trực tiếp là người đại diện, trợ lý và đạo diễn của tổ chương trình.
Vốn dĩ đạo diễn sẽ không ở đây, ai bảo ông ta lại gặp phải diễn viên nhỏ được thiết lập là người tham ăn nhưng lại không thể ăn này?
Chương trình vừa bắt đầu phát sóng trực tiếp, người đại diện của Tạ Tỉ, Lữ Phong, đã tìm đến ông ta và xin lỗi, nói hắn cũng chỉ mới biết Tạ Tỉ đang mắc bệnh kén ăn, vứt bản thân đi không còn một mảnh nào.
Đạo diễn suýt chút nữa tức chết, nhưng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi, muốn sửa chữa cũng hết cách, nhưng không thể không nói, điều này có ảnh hưởng đến chương trình, giúp lăng xê, tăng độ hot cho chương trình.
Chỉ là thật đáng tiếc cho diễn viên nhỏ này.
Đạo diễn là người đã thành tinh, vừa nghĩ đã đoán được trò mèo vờn chuột này, người đại diện sao có thể không biết? Sợ là muốn hủy hợp đồng, cố ý hủy hoại danh tiếng của diễn viên nhỏ này, đến lúc đó không chỉ có thể hủy hợp đồng, ngược lại diễn viên nhỏ này còn phải bồi thường tiền cho công ty.
Lữ Phong thích ý nhìn một màn này, vừa rồi chính là hắn nói, đại khái để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tạ Tỉ.
Làn đạn hắn cũng nhìn thấy được, chờ phát sóng trực tiếp vừa kết thúc, danh tiếng của Tạ Tỉ bị hủy hoại, tiếng xấu lan xa, hắn lập tức cùng cậu hủy hợp đồng.
Tạ Tỉ ảnh hưởng đến danh dự của công ty, đến lúc đó ngược lại cậu phải bồi thường một khoản tiền.
Lữ Phong hiểu rõ tình hình kinh tế của Tạ Tỉ, đừng nói bồi thường một khoản tiền lớn, cho dù là một trăm đồng phỏng chừng cũng không lấy ra được. Vừa vặn mượn cơ hội này, bảo cậu đi bồi ngủ nhà sản xuất Lý.
Đến lúc đó Tạ Tỉ còn không phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn sắp xếp?
Không phải rất thanh cao sao? Xem sau này cậu còn thanh cao như thế nào?
Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại vượt qua mong muốn của Lữ Phong, hắn giống như thấy quỷ nhìn Tạ Tỉ vừa mới lộ vẻ khó xử không chịu ăn một miếng, đột nhiên gắp một miếng thịt kho tàu hầm mềm bỏ vào trong miệng. Cắn một miếng, nam sinh ngày thường đều tự ti u buồn thường xuyên cúi mặt xuống giờ lại híp mắt tỏ vẻ cực hưởng thụ, khiến Lữ Phong rất bất ngờ.