Tạ Tỉ dỗ dành hết một giờ cũng không thuyết phục được cún con đi xuống, cuối cùng vẫn là lời thầm thì rung động đến từ bụng nhắc nhở Tạ Tỉ việc trừ lúc nó vừa trở về từ cõi chết trọng sinh đến đây được ăn một bữa lửng dạ thì nó đã chịu đói hai ngày qua rồi.
Hiện giờ có tiền, nhiệm vụ hàng đầu chính là phải lấp đầy cái bụng đói trước.
Cậu không ăn nhưng nhóc con cũng muốn ăn mà đúng không?
Tạ Tỉ vốn định dắt cún con cùng nhau đi ra ngoài, nhưng nhóc con này rất cảnh giác, sống chết không cho cậu lại gần. Tạ Tỉ chỉ có thể dặn dò một hồi, sau đó cậu cầm tấm thẻ cùng điện thoại di động của mình rời nhà.
Tạ Tỉ rút trước hai ngàn để chuẩn bị cho bất kỳ trường hợp nào, phần còn lại cậu chuyển hết vào di động của mình rồi bắt taxi đến nơi ở của ông cụ Tạ.
Ngay khi lên xe, cậu liền bắt đầu xem các loại chuồng chó cùng đồ chơi dành chó, đặt hàng chuyển phát nhanh trong ngày ở cùng thành phố rồi bắt đầu tìm kiếm đồ ăn duy nhất mà cún con ăn - đồ hộp Ngải Mỹ dành cho thú cưng kia.
Đến khi tìm thấy và xem giá của nó, Tạ Tỉ trầm mặc.
Loại đồ hộp Ngải Mỹ dành cho thú cưng này hiện ra đặc biệt khác lạ trong một nhóm hàng tá hộp tám vại, ngoại trừ giá cả của nó thì lượng tiêu thụ của nó bằng không.
Rốt cuộc một hộp thịt vại 170g có giá một trăm tệ một hộp.
Tạ Tỉ nghĩ đến lương tháng mười vạn, nhóc con này ăn thịt hộp mắc tiền thì có gì sai? Mua!
Tạ Tỉ đặt một lần đơn một trăm hộp, chọn hai giờ sau nó được giao đến nhà.
Tạ Tỉ vốn đang muốn mua một số thức ăn cho chó bán chạy, nhưng lại nhớ đến điều thứ hai trong yêu cầu của Bùi quản gia, ngoại trừ thức ăn đóng hộp duy nhất Ngải Mỹ dành cho thú cưng, chỉ ăn thức ăn của con người.
Tạ Tỉ thật sự không thể tin được, động vật sao có thể ăn thức ăn của con người?
Nhưng Bùi quản gia đã nói như vậy, trước tiên cậu vẫn thử xem, đến lúc đó nếu nhóc con không ăn thì đơn cậu đặt thức ăn cho chó vẫn tới kịp.
Tạ Tỉ làm xong mọi thứ mới ngẩng đầu lên, còn hai phút nữa là đến nhà ông cụ Tạ, lúc này mắt cậu nhìn về phía tài xế, lơ đãng liếc nhìn vào gương chiếu hậu xe, vừa vặn tài xế cũng bớt thời gian tò mò nhìn mắt Tạ Tỉ.
Tài xế khá tò mò đối với người thanh niên vừa lên xe đã chơi di động của bản thân này, anh ta luôn cảm thấy người thanh niên này trông có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Vì lý do này, anh ta nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Tài xế không ngờ lại bị bắt tận tay, vì vậy anh ta dứt khoát nở một nụ cười ân cần với Tạ Tỉ: "Tiên sinh, nơi đến ở ngay phía trước rồi, vậy cậu muốn dừng lại ở ngã đường nào?"
Tạ Tỉ liếc mắt nhìn khuôn mặt của tài xế một cái rồi mới thu hồi ánh mắt:
“Quẹo vào ngã rẽ thứ ba ở phía trước, đi thẳng hai trăm mét nữa thì dừng lại.”
Tài xế nói một tiếng được, một lúc sau mới vững vàng dừng xe.
Tạ Tỉ thanh toán bằng di động, nhưng lại không ra khỏi xe.
Tài xế kỳ quái quay đầu lại: "Tiên sinh? Còn có vấn đề gì sao? Là muốn xuất vé sao?" Anh ta vừa nói vừa muốn quay đầu lại lại bị Tạ Tỉ ngăn lại.
Từ lúc tài xế vừa mới quay đầu lại, Tạ Tỉ đã nhìn rõ ràng hơn khuôn mặt của anh ta, cuối cùng cậu đặt tay lên nắm đấm cửa, đồng thời nhắc nhở: “Anh đừng đi đường Hứa Ngân.”