Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu

Chương 15

Qua vài ngày sau, bệnh viện quân khu quả nhiên phái người tới, theo như lời của hiệu trưởng, hai người phụ trách này là phó viện trưởng của bệnh viện quân khu, bình thường là do hai người họ phụ trách công việc hằng ngày tại bệnh viện, cho nên mỗi năm khi bệnh viện tuyển người, cũng đều do hai người này phụ trách. Hai người một người am hiểu Tây y, một người i am hiểu Trung y, hợp tác bổ sung cho nhau, rất có ăn ý.

Chính là ở cái nhìn của Kiều Sơ Dương, dường như hai người không có thân thiết như hiệu trưởng đã nói a.

Đầu tiên, hai người dạo một vòng trường, nhìn bọn học sinh tham gia khóa huấn luyện quân sự cơ bản, sau đó bắt đầu kiểm tra những người được trường học đề cử.

Bài kiểm tra cũng rất đơn giản, chính là những thứ được học hằng ngày, cho người ta truyền nước biển như thế nào, làm sao phối thuốc rồi lấy thuốc vân vân, khó thì không khó, nhưng để bình tĩnh hoàn thành những nhiệm vụ này trước con mắt của nhiều người như vậy, liền có chút thử thách.

Có người sơ ý đánh rơi hộp thuốc, tự nhiên liền không đủ tư cách để tiến vào bệnh viện quân khu.

Một ngày kiểm tra từ trên xuống dưới, khiến cho mọi người vô cùng vất vả.

Sau khi tham gia xong đợt kiểm tra này, trường học liền lần lượt cho nghỉ.

Kiều Sơ Dương dọn xong hành lý, liền về nhà chờ tin báo.

Đã tám năm trôi qua, ông bà nội đã già đi rất nhiều, nhưng Kiều Sơ Dương vẫn luôn chú ý sức khỏe của hai người, tận lực làm cho bọn họ ăn tốt một chút, mặc tốt một chút, lại dùng thuốc thang để điều trị, rốt cuộc thì tốt hơn đời trước rất nhiều, Kiều Sơ Dương cũng thở dài nhẹ nhõm. Sau khi bản thân đi công tác, thời gian có thể về nhà càng lúc càng ngắn, rất khó để chăm lo cho sức khỏe của hai ông bà, cho nên cô muốn điều trị tốt thân thể của hai người, giảm bớt đau ốm ngày sau.

Sau nửa tháng rời đi, Kiều Sơ Dương đã về đến nhà, Kiều Triển Thiên cũng nghỉ, hai người trên đường gặp mặt nhau, Kiều Triển Thiên hơi sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Dương Dương, em xinh đẹp hơn trước rất nhiều!”

Kiều Sơ Dương không khỏi đỏ mặt, từ khi nào Đại Ngưu lại dẻo miệng như vậy?

“Việc học của anh thế nào? Mọi thứ vẫn ổn chứ?” Kiều Sơ Dương nói sang chuyện khác.

Kiều Triển Thiên cũng cao lên rất nhiều, người này tựa như nhũ danh* của hắn, vừa đen vừa rắn chắc, như một con trâu to lớn, bởi vì đi học, lại nhiều thêm một chút phong độ của người có học, nhìn không có vẻ ngốc nghếch lỗ mãng, ngược lại có chút đẹp trai.

*Nhũ danh: tên đặt lúc mới sinh

Kiều Triển Thiên nói: “Tạm ổn, học kỳ sau liền phải khẩn trương hơn rất nhiều. Đúng rồi, bà nội của em có bàn với em về việc kết hôn không?”

“Việc kết hôn gì?” Kiều Sơ Dương cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Khuôn mặt Kiều Triển Thiên đỏ lên, đôi tay to vội vàng nhúc nhích không yên, nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là thấy em đã tốt nghiệp, anh nghĩ bà nội em cũng sẽ tìm nhà chồng cho em, cho nên mới hỏi một chút.” Trong lòng lại khá vui vẻ, hắn nghe qua mấy kẻ lưu manh ở trong thôn lén lút nói với nhau, Kiều Sơ Dương chính là một cành hoa của thôn, không chỉ có người trong thôn, cũng có không ít người ngoài thôn nhớ thương, cho nên liền có chút nóng vội. Tuy rằng thiếu niên còn chưa hiểu rõ tâm tư ngây thơ kia của mình, nhưng cảm giác thấp thỏm không yên này làm hắn vướng vào một loại phiền não mà chỉ duy ở độ tuổi thiếu niên này mắc phải.

Kiều Sơ Dương không khỏi cười rộ lên, cả khuôn mặt như hoa nở rộ vào mùa xuân: “Xem anh kìa! Từ nơi nào nghe tới chuyện không đâu? Việc của bản thân em sao anh có thể biết trước em chứ? Nhưng thật ra anh a, mợ Đông Cửu cũng nên nóng vội đi là vừa, những người bằng tuổi anh đều đã kết hôn cả rồi.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Kiều Sơ Dương, Kiều Triển Thiên ấp úng nói không nên lời, mẹ hắn xác thật lải nhải qua chuyện này, bất quá nghĩ đến khả năng con trai sẽ thi đậu đại học, về sau có thể muốn cưới cô gái trong thành làm vợ, nên không có ép buộc hắn.