Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu

Chương 2

Trong lòng Chu Sơ Dương tự nhiên cảm thấy ấm áp khó hiểu, tuy rằng sự khách sáo giữa mọi người trong thôn là phép xã giao lịch sự mà thôi, nhưng hầu hết vẫn là thực tình quan tâm cô, nghĩ lại việc lúc đầu mình vội vã đi lên thành phố lớn, nghĩ đến việc có một người ba là học giả, mình nhất định sẽ có được một tương lai tươi sáng tốt đẹp, không nghĩ tới lại rơi vào kết cuộc chết nơi đất khách quê người, cũng không biết có ai đến nhận thi thể cho cô hay không.

Nghĩ đến đây, Chu Sơ Dương không khỏi rơi hai hàng nước mắt, hóa ra ban đầu chính mình thật sự quá bướng bỉnh.

Lúc này bà nội bưng canh trứng gà đi tới, nhìn thấy nước mắt của Chu Sơ Dương, vội vàng dùng bàn tay thô ráp giúp cô lau Chu Sơ Dương chỉ cảm thấy bàn tay kia thực ấm áp.

“Dương Dương, có phải đau ở chỗ nào hay không? Nói cho bà nội biết có đau không!”

Chu Sơ Dương nắm lấy tay bà nội lắc đầu, nói hai chữ: “Không đau.”

“Không đau thì tốt, không đau thì tốt rồi. Con nít con nôi, xương cốt trong người còn chưa phát triển hết. Chỉ cần chú ý , dù có gãy một chút cũng có thể lành tốt trở lại, Dương Dương, đừng lo lắng!”

Bà nội bưng canh trứng lên đút cho Chu Sơ Dương ăn, Chu Sơ Dương muốn tự mình ăn, nhưng thân thể còn có chút mềm nhũn, không còn sức lực gì cả, đành phải tiếp nhận sự chăm sóc của bà nội, suy nghĩ về sau mình phải hiếu thảo với bà hơn và cũng không thể ngu ngốc như trước kia nữa.

Chu Sơ Dương nằm một hồi, bên ngoài lại có người đi tới: “Bà nội Dương Dương, con có bưng đến một chén canh gà, bà mau thừa dịp còn nóng cho Dương Dương uống! ”

Đông Cửu lại tới nữa, hóa ra là cô gϊếŧ một con gà nấu canh bưng tới cho Chu Sơ Dương.

Bà nội Dương Dương cảm thấy hơi khó xử nhưng cũng không còn cách nào khác, đành nhận lấy bát canh gà với thịt gà, dù sao cũng là tâm ý của người ta, lại khuyên bảo mấy câu, lúc này một con gà có giá trị rất lớn đối với một người nông dân, chỉ riêng trứng gà đã có không ít tác dụng.

Đông Cửu đi vào thăm Chu Sơ Dương, Chu Sơ Dương chào hỏi một tiếng, Đông Cửu giúp cô vén chăn lên, nói: “Bà nội, bà xem Dương Dương thật là ngoan ngoãn, nếu con bé xảy ra chuyện gì, con cũng không bồi thường nổi! Thật là ông trời phù hộ! ”

“Suỵt! Tuy rằng lần này không nghiêm khắc như trước, nhưng con cũng phải cẩn thận. Cái gì trời sinh phù hộ, lần sau sẽ không được nói!”

Đông Cửu vội vàng cười nói: “Không sao, không sao, đều là người một nhà cả.”

Lúc này là không được mê tín dị đoan, vì vậy nói chuyện cũng phải chú ý, cũng may hiện tại không có làm ầm ĩ như trước kia, cho nên bà nội mới nhắc nhở Đông Cửu.

Chu Sơ Dương uống canh gà rồi nheo mắt lại, cô cảm thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều, ước tính không lâu nữa sẽ có thể xuống giường, đến lúc đó nhất định phải biểu lộ sự vui mừng của mình.

Nghĩ đến chuyện hôm nay, Chu Sơ Dương không những không oán hận Đông Cửu và Đại Ngưu nhà cô ấy, mà ngược lại còn cảm kích, nếu không phải Đại Ngưu kéo mình đi leo cây, e rằng cô còn chưa thể trọng sinh trở về được.

Đông Cửu này là quả phụ trong thôn, chồng cô vô tình bị đánh chết cách đây vài năm khi bạo loạn xảy ra, còn lại hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Đại Ngưu gần mười tuổi, đang ở độ tuổi nghịch ngợm, tuy có thể giúp đỡ gia đình một chút nhưng vẫn còn rất ham chơi.

Buổi chiều Đại Ngưu lén lút tới thăm, còn tìm được một nắm quả dại trên núi đưa cho Chu Sơ Dương, hy vọng Chu Sơ Dương đừng trách mình.

Buổi tối khi ông nội về nhà, nghe tin Chu Sơ Dương bị ngã từ trên cây xuống, ông vội vàng kiểm tra xem Chu Sơ Dương thế nào, thấy không có vết thương, nghe lời bà nội nói mới cảm thấy yên tâm.

“Có cần lấy một ít thảo dược cho con bé uống không?” Ông nội vẫn có chút lo lắng.

“Thôi khỏi đi! Với mấy cái thảo dược đó của ông, bị thương nhẹ uống thì không sao, nhưng bây giờ Dương Dương cũng không thể uống thuốc bậy bạ, nếu cháu gái của tôi xảy ra chuyện gì, tôi không để yên cho ông đâu.”