Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu

Chương 1

“Dương Dương! Sao lại thế này! Dương Dương, cháu đừng dọa bà nội!”

Chu Sơ Dương mơ hồ nghe thấy tiếng kêu khóc, thanh âm vô cùng bi thương, Chu Sơ Dương chỉ cảm thấy l*иg ngực nghẹn một luồng khí, vô cùng khó chịu, đầu óc choáng váng, mí mắt còn rất nặng, nỗ lực lắm mới có thể hơi hé mắt, nhìn xung quanh mờ mờ ảo ảo.

Chung quanh ồn ào đủ loại âm thanh hỗn tạp, khiến đầu Chu Sơ Dương đau như sắp nứt ra.

“Tìm bác sĩ tới mau! Nhìn con bé khó chịu thế nào kìa!”

“Đi! Để thằng bé nhà tôi đạp xe đạp đi! Chỉ là bác sĩ cách đây khá xa, không biết đến kịp không!”

“Phỉ phui cái mồm, đừng nói chuyện đen đủi thế!”

“Khụ……” Chu Sơ Dương khụ một tiếng, cảm giác nghèn nghẹn ở cổ mới đỡ hơn một chút.

“Dương Dương, Dương Dương con thấy thế nào rồi?” Chu Sơ Dương ho thêm hai cái, cảm giác thoải mái hơn chút mới mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một gương mặt thật thân thuộc, trên mặt đầy lo lắng.

Chu Sơ Dương há miệng thở dốc, mãi mới phát ra được âm thanh: “Bà... Khụ...”

“Tốt! Tốt rồi! Dương Dương tỉnh rồi! A di đà phật!”

“Đừng lộn xộn, cẩn thận đau sốc hông!”

Qua một hồi lâu, Chu Sơ Dương vừa mới cảm thấy khỏe hơn một tí thì người bên cạnh bắt đầu bộc phát: “Tao nói cái thằng nhóc thối này sao lại đưa Sơ Dương ra ngoài chứ! Còn mang đi leo cây! Tao đánh gãy chân mày!”

“Thôi, thôi, Đông Cửu, Đại Ngưu cũng không phải cố ý, là Sơ Dương nghịch ngợm, tay chân lại không linh hoạt mới rớt xuống dưới, cứ đánh đứa nhỏ vậy lỡ nó có làm sao thì ngồi đấy mà khóc đấy!”

“Đúng vậy đúng vậy, Đông Cửu, một mình cô nuôi con lớn cũng không dễ dàng gì, đừng đánh đứa nhỏ nữa, về sau quản lí tốt là được, bà nội Sơ Dương cũng nói không sao rồi.”

Nhiều người thật đấy, đầu Sơ Dương lại bắt đầu choáng, thật sự không còn sức mà nghe xem chuyện gì đang xảy ra.

Bác sĩ rất nhanh đã được mời tới, kiểm tra cho Sơ Dương rồi chỉ huy mọi người mang tấm ván gỗ đến khiêng cô về.

Lúc Chu Sơ Dương tỉnh lại, tinh thần đã khá hơn nhiều.

“Dương Dương, cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?”

Nhìn bà nội trước mặt, Chu Sơ Dương trong lòng rầu rĩ, vừa vui mừng lại vừa buồn khổ, chỉ là đầu óc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chưa nghĩ được gì khác, muốn mở miệng gọi một tiếng nhưng lại không phát ra được âm thanh.

Bà nội vội đi rót nước, nước giếng trong lành ngọt lịm làm Chu Sơ Dương cảm thấy thật thoải mái.

“Bà...” Thanh âm vẫn khàn khàn.

Bà nội vội vàng đặt cốc nước xuống, ngồi bên mép giường nói: “Dương Dương đừng nói chuyện, nghỉ ngơi tốt rồi lại nói sau! Bác sĩ nói cháu không sao, do ngã từ trên cây xuống nên mới hôn mê bất tỉnh, hiện tại hơi thở thông thuận, nghỉ ngơi mấy ngày nữa là tốt rồi.”

Chu Sơ Dương không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu.

Bà nội lại nói: “Cháu ngủ trước đi, bà đi làm trứng hấp cho con, trứng hấp mềm mịn không cần nhai.”

Bà nội đi ra ngoài rồi Chu Sơ Dương mới nhắm mắt lại.

Thật là không ngờ, mình quay lại rồi.

“Chu Sơ Dương, mày đừng có mà không biết nặng nhẹ, trước nay bố không hề đặt mày trong lòng!”

“Chu Sơ Dương, mày vừa quê mùa vừa đần độn, bố không thèm nhận mày là con gái đâu!”

“Mày sống trên đời chỉ làm vết nhơ trong đời bố thôi!”

“Sao mày không mau mau chết đi!”

Bên tai lại là những tiếng nguyền rủa kia, câu sau so với câu trước càng ác độc, mỗi câu đều khiến Chu Sơ Dương không thể chấp nhận được. Cô hận cực kỳ, tức giận đến nghẹn cả trong ngực, hít vào không được, thở ra cũng không xong, cô đang sống sờ sờ bị làm cho tức chết, không ngờ dạo quỷ môn quan một vòng lại quay lại được.

Nghĩ tới mấy lời này Chu Sơ Dương vẫn bực bội, thiếu chút nữa lại hít thở không thông.

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh: “Bà Trần, cháu bắt được con gà này cho Dương Dương bồi bổ.”

“Ôi, tôi đã nói Dương Dương không có việc gì rồi, bắt gà làm cái gì! Mau đem về đi, nhà tôi đâu thể chiếm hời của người khác như vậy!”

“Bà nội Dương Dương, bà mau cầm lấy đi, bà không lấy cháu áy náy lắm! Đều do cái thằng trời đánh nhà cháu, khi không lại rủ rê một bé gái như Dương Dương đi leo cây, nếu Dương Dương xảy ra chuyện gì thì cháu biết ăn nói thế nào với nhà bà!” Ngữ điệu nhịp nhàng lại mãnh liệt, bày tỏ tấm lòng tha thiết chân thành của người nói.

Bà nội nói: “Thôi! Đều là trẻ con nghịch ngợm, Dương Dương nếu là đứa ngoan cũng sẽ không đi theo. Lại nói, mấy đứa trẻ ở quê chúng ta, đứa nào cũng chắc nịch, không dễ dàng xảy ra chuyện gì đâu! Mau cầm về đi, không thì sau này đừng tới đây nữa!”

Hai người đẩy qua đẩy lại hồi lâu, Đông Cửu cũng không nói lại được bà Trần, lại xách con gà về.