Khúc Ca phải tạo mối quan hệ tốt với họ, vui vẻ bắt tay: "Em là Khúc Ca. Xin chào, xin chào, bọn em tham gia vào hội sinh viên để làm một số việc vặt."
Hội sinh viên có một khu vực hoạt động câu lạc bộ đặc biệt, là căn cứ dự phòng lớn nhất trong trường, hơn nữa còn danh cho bọn họ văn phòng để làm văn phòng câu lạc bộ.
Tô Khê trở lại văn phòng lấy một số thứ, nhìn thấy Khúc Ca cùng bạn cùng phòng liền cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao hai người lại đến hội sinh viên?
Cô ấy liếc nhìn một cái, Chu Mộ không có ở đây.
Giọng nói có chút nóng nảy: "Cậu… Sao mấy người lại ở đây? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đơn đăng ký hai người đã bị loại ra từ lâu rồi, như vậy sẽ không được chấp nhận tham gia vào hội sinh viên, hai người tới chỗ này tìm người?"
Lý Kim Kim lo lắng đi tới, nắm lấy tay Khúc Ca: "Không phải, Tô Khê, hai người bọn tôi được nhận rồi, là do chủ tịch Chu nhận bọn tôi, lời anh ấy nói sẽ tính..."
Khúc Ca cảm thấy Tô Khê nhìn mình với vẻ thù địch, cô cũng có chút chột dạ: "Ách, là Chu Mộ cho hai người bọn tôi vào, không có người báo cho cậu biết sao? Anh ấy nói bọn tôi trực tiếp tới đây báo cáo là được rồi."
Chu Mộ?
Tô Khê chỉ biết mối quan hệ của hai người họ không đơn giản như vậy.
Đây là ngang nhiên làm việc tự.
Cô ấy có chút tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, đúng lúc này Chu Mộ đi vào, Tô Khê trực tiếp chạy tới, hỏi anh: "Chu Mộ, sao cậu lại làm như thế này? Tuy rằng tớ biết hai người quen nhau, nhưng nếu tớ nhớ không nhầm hai người bọn họ, lúc trước đơn đăng ký cũng đã bị loại rồi. Không đạt điều kiện để tham gia vào hội sinh viên, cậu lại trực tiếp sắp xếp cho hai người họ tham gia như vậy, những người khác sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ cảm thấy chuyện này không công bằng."
Chu Mộ có thể ngang nhiên công khai đến mức như vậy, cô gái này đối với anh mà nói nhất định không đơn giản.
Khúc Ca không khỏi lo lắng, Chu Mộ sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư giữa hai người bọn họ ra ngoài đấy chứ?
Chu Mộ không có quá nhiều phản ứng, chỉ thản nhiên liếc nhìn cô ấy một cái: "Vậy cô có thể cho tôi xem qua tờ đăng ký của hai người bọn họ. Để tôi xem xem có vấn đề gì mà không được thông qua."
Tô Khê vừa rồi còn nói ra những lời đúng lý hợp tình, nghe anh nói như vậy lập tức liền chột dạ, hai tới giấy đăng ký của họ đã bị cô ấy vứt đi, sao có thể còn được.
“Không còn nữa, những tới đơn đăng ký sau khi được chọn ra đều đã bị tớ xử lý rồi, sao còn có thể còn được nữa."
“Tôi đọc bản đăng ký của hai người bọn họ, đủ điều kiện.” Chu Mộ mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà vẫn có thể nói dối: “Có vấn đề gì sao?”
Tô Khê làm sao dám nói có vấn đề, cô ấy không có gì để nói.
"Không có vấn đề gì, là người mà chủ tịch như cậu tự mình tuyển vào, còn có thể có vấn đề gì?"
Khúc Ca nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi nói dối của Chu Mộ cảm thấy khá buồn cười, chẳng trách có thể đứng trên cao, quyền lực rất lớn, bây giờ anh có thể một tay che trời.
Chu Mộ lạnh lùng thờ ơ, không ở lại thêm nữa, đi vào văn phòng xử lý công việc.
Thấy vậy, Diệp Cẩm ở một bên dỗ dành Tô Khê nói: "Tô Khê, cậu đừng tức giận, tớ nghe nói hai người họ vào cũng chỉ chạy mấy việc vặt, vừa vặn hội sinh viên của chúng ta thiếu người làm việc nào, bọn họ cũng có thể giúp đỡ một chút."
Nghe vậy Tô Khê liếc mắt nhìn hai người, dặn dò: “Vậy hai người đi sắp xếp lại sách báo đi, hôm nay hội sinh viên chúng ta nhận nhiệm vụ của thư viện phải sắp xếp sách thật gọn gàng, trước 2 giờ chiều nay phải hoàn thành."
Bây giờ là 12 giờ, cũng chỉ còn hai tiếng nữa.
Lý Kim Kim và Khúc Ca vừa nghe xong sắc mặt liền cứng đờ.
Tô Khê thấy thế liền vui vẻ: "Sao lại có chuyện gì không? Không phải nói vào làm mấy việc vặt sao? Nếu vào có thể làm được mấy việc này thì có thể ở lại, không muốn cũng có thể xin nghỉ."
Khúc Ca vất vả như vậy mới có thể tham gia vào được câu lạc bộ này, đương nhiên không muốn rời khỏi.
Đi theo Lý Kim Kim đến thư viện, Diệp Cẩm cũng đi theo: "Khúc Ca, nếu không để tớ giúp hai cậu đi? Thư viện lớn như vậy, những việc này nên để cho con trai làm, cánh tay của hai cậu như vậy nhất định làm không được."
Bên trong văn phòng, Chu Mộ nhìn thấy Diệp Cẩm đi theo Khúc Ca liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, lập tức thu dọn đồ đạc đi theo.
Tô Khê thấy anh đi ra, gọi một tiếng: "Chu Mộ, cậu ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi."
Chu Mộ cũng không thèm để ý, bước đi như gió, rất nhanh liền biến mất.
Tô Khê càng tức giận.