Chu Mộ ủ rũ tiếp tục làm cô, không nói lời nào, khi đạt tới cực khoái, anh gầm nhẹ một tiếng, cũng bắn hết toàn bộ ra.
Anh không đeo bαo ©αo sυ,khi anh xuất ra, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính vào bụng dưới của cô.
Chất lỏng màu trắng đυ.c dính trên bụng dưới của cô, bụng cô đang co rút lại, cô thấy anh xuất tinh xong thì liền nhìn xuống, thân dưới của hai người đang hỗn loạn.
Sau khi đạt cao trào, cô vẫn chưa hồi phục, phía bên dưới thân dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn không ngừng trào ra.
Chu Mộ nhìn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ phía bên dưới của cô chảy ra, anh vừa làm cô vừa ôm người vào trong phòng tắm, giúp cô tắm rửa.
Lúc này Chu Mộ cảm thấy có chút không bình thường, vừa rồi anh điên cuồng làm tìn với cô, nhưng bây giờ lại nhẹ nhàng tắm rửa cho cô.
Đương nhiên, trong phòng tắm cũng không đơn giản chỉ là tắm rửa, Chu Mộ đang cho cô tắm, lại đột nhiên muốn làʍ t̠ìиɦ, vẫn là tư thế tiến vào từ phía sau, ép cả người cô sát vào tường.
Sau khi anh bắn thêm một lần nữa mới dừng lại
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Một đột nhiên bừng tỉnh, sau khi tỉnh dậy liền quay sang nhìn bên cạnh.
Khúc Ca không có ở đây, nhìn thấy bên cạnh không có ai, anh cảm thấy có chút thất vọng đứng dậy xuống giường
Lúc này, Khúc Ca từ phòng tắm đi ra, vừa tắm rửa vừa đi tiểu.
Nhìn thấy anh đã tỉnh dậy: "Anh dậy rồi?"
Chu Mộ nhìn thấy vừa rồi không có ai bên cạnh, lại nghĩ tới chuyện cô giống như lần trước, cứ như vậy mà rời đi.
Anh cau mày hỏi cô: "Em không đi?"
Khúc Ca xấu hổ: "... Không, em còn muốn đi xuống ăn sáng. Khách sạn này cung cấp bữa sáng sang trọng, em chưa từng thử qua, có chút tò mò."
Khúc Ca không giống như lần trước vừa tỉnh dậy liền bỏ chạy, vì cô phát hiện, khách sạn còn chuẩn bị bữa sáng miễn phí.
Khách sạn năm sao, đồ ăn cũng được làm theo tiêu chuẩn.
Cô chưa bao giờ ăn sáng ở khách sạn như thế này, nhìn hình ảnh thực đơn trong phòng, đều trông rất ngon.
Cô có chút muốn ăn.
Nghĩ đến việc ăn sáng xong mới đi, tiền thuê phòng cũng không mất.
Chu Mộ nghe vậy cũng an tâm, vén chăn lên nói: "Chờ anh một chút, sau khi ăn rửa mặt xong sẽ cùng em đi xuống."
Khi anh vén chăn lên, Khúc Ca liền nhìn thấy thứ kia lộ ra, không khỏi đỏ mặt.
Cơ thể của đàn ông buổi sáng thường cương cứng.
Hôm qua sau khi hai người làm chuyện kia xong, cũng không mặc lại quần áo, cứ như thế lõa thể mà ngủ thϊếp đi.
Buổi sáng hôm sau khi thức dậy, Khúc Ca nhìn thấy còn có chút xấu hổ.
Chu Mộ cũng xuống lầu ăn sáng với cô, cô nghĩ không sao cả, dù sao cũng có người đi cùng cô nên cô sẽ không giống một chú chó tham ăn, cô chưa bao giờ ăn sáng ở khách sạn năm sao.
Chu Mộ đi vào thay quần áo, sau khi vệ sinh xong, anh cùng cô đi xuống.
Anh cầm thẻ phòng, trong thang máy im lặng chỉ có hai người.
Trong không gian nhỏ hẹp, Khúc Ca khẩn trương nhìn anh, hôm qua hai người hẹn nhau, hôm nay còn ăn sáng xong rồi mới rời đi, không hổ là cô...
Khúc Ca đi theo phía sau Chu Mộ ra ngoài, đến nhà hàng đưa thẻ phòng cho người phục vụ, sau đó vào chỗ lấy đồ ăn, đây là bữa sáng tự chọn, cũng có thể gọi đồ ăn.
Khúc Ca theo Chu Mộ trải nghiệm cuộc sống của một kẻ có tiền, bữa sáng này quá phong phú.
Khúc Ca cũng gắp không ít, Chu Mộ ăn một ít chủ yếu là nhìn cô ăn.
Anh vừa uống cà phê vừa nhìn Khúc Ca, trong khi Khúc Ca đang rót sữa, không nhịn được liền hỏi anh: "Cái kia… Chu Mộ, chính là… Chuyện em với bạn cùng phòng có thể vào được hội sinh viên đã chuẩn bị xong, ngày mai có phải bọn em sẽ nhận được câu trả lời từ hội sinh viên không?"
Chu Mộ gật đầu: "Ừm."
Khúc Ca sắp khóc rồi, may mắn như vậy thì một tháng sau ăn bánh bao cũng được!
Sau khi ăn sáng xong cô trở lại trường, không đi cùng với Chu Mộ, chiếc xe sang trọng của anh quá dễ thấy.
Nếu cô ngồi cùng xe anh về trường, nhất định sẽ bị bạn học nhìn thấy, cô không muốn trở thành người nổi tiếng.
Tuy nhiên, Chu Mộ gọi xe cho cô về trường, không cho cô chen lấn trên tàu điện ngầm.
Khi trở về cô có chút mệt mỏi, may mà trên cổ không có dấu vết gì, chỉ là trên ngực, đều là dấu tay của Chu Mộ.
Lúc quay về cô đã đem chuyện tốt này nói cho Lý Kim Kim, Lý Kim Kim đang ăn mì cũng bị dọa cho rồi: "Không phải chứ Khúc Ca, cậu với Chu Mộ thật sự là đồng hương?"
Khúc Ca: "…Không phải cậu nói bọn tôi là đồng hương, cho nên tôi phải đi nhờ vả anh ấy một chút sao?"
Lý Kim Kim: "… Mình còn tưởng rằng cậu đang nói đùa, cho nên mới đùa với cậu một chút."
Khúc Ca: "..."
“Không được, như thế nào hai người có thể là đồng hương được, câu nói nhà cậu ở chỗ nào, không phải là một trấn nhỏ hẻo lánh sao? Anh ấy lại giàu có như vậy, ba anh ấy cũng rất giàu, hơn nữa còn có hộ khẩu ở thủ đô, sao hai người có thể là đồng hương được!"
Khúc Ca: "..."