Sau ngày mẹ mất, tôi tự hứa với bản thân mình là sẽ không buồn phiền nhiều nữa, vì tôi là Lưu Ly mạnh mẽ mà.
Tôi vẫn sẽ đi học, sẽ đi chơi, vẫn sẽ vẽ, vẽ thật nhiều là đằng khác. Tôi luôn tâm niệm rằng mẹ luôn ở bên cạnh tôi, luôn luôn dõi theo tôi, bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu.
Tôi luôn tỏ ra mình cứng rắn mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn thường xuyên bị lũ con trai cùng lớp trêu chọc, chúng chọc ghẹo tôi từ những cái nhỏ nhất mà chúng luôn coi đó là đồ dị hợm, bỏ đi. Có lúc chúng giằng lấy những bức tranh từ tay tôi, những bức tranh đó tôi vẽ để cảm ơn bác bảo vệ đã cho tôi vào trường khi tôi đi học muộn, hay vẽ tặng cô lao công đã giúp tôi dọn dẹp đống rác mà khi tôi bị cô giáo phạt.
Những cậu nhóc luôn vô tâm vậy mà! Khi còn nhỏ chúng luôn có những hành động quái đản và chúng chẳng bao giờ thèm để ý đến cảm nhận của những người xung quanh, chúng luôn ham chơi và thích sự mới lạ. Đôi lúc chúng không biết rằng chính từ những hành động đó sẽ gây ra sự tổn thương cho những người khác, cho những cô gái yếu đuối luôn tỏ ra mạnh mẽ như tôi.
Tôi biết, rồi những đứa trẻ ngỗ nghịch đó, cũng sẽ lớn lên và trở thành những chàng trai tốt, những người đàn ông tốt như anh Dương, như ba của tôi. Nhưng biết khi nào mới tới ngày đó đây?
Sự thực là bây giờ tôi vẫn là nạn nhân của những trò đùa vô bổ đó! Có lần tôi nói với anh Dương, anh chỉ cười rằng: “Chúng nó trêu chọc em vì chúng nó có lý do cả đó, em gái bé bỏng ạ. Con trai thường hay bày trò trêu chọc người con gái mà mình thích để gây ấn tượng chẳng hạn”
Lý do gì chứ? Yêu thương gì chứ? Chúng nó ghét tôi thì có. Tôi chẳng thể hiểu nổi những điều mà ông anh quý hóa nói ra lúc đó?
Chỉ biết là…
“Lưu Ly à, sao cậu vẽ đẹp thế, vẽ tặng chúng tớ đi”
“Không, tớ vẽ cho người khác rồi, trả lại tớ đây, cậu không biết lấy cắp đồ người khác là sai trái à?”
“Không trả”
“Trả lại đây”
“Không”
Rồi chúng chạy biến đi, mất hút.
Tôi tức lắm, ức lắm. Nhưng chẳng làm được gì khác ngoài việc…khóc. Khóc là cách tốt nhất để xua tan những muộn phiền, những ấm ức trong lòng.
Lưu Ly luôn mong manh! Lưu Ly luôn cô đơn mà!
***
Tôi không bao giờ nói với ba về những sự việc xảy ra khi ở trường. Tôi không muốn cho ba biết, vì ba tôi bận lắm, bận với hàng tá những công việc nặng nhọc trong nhà máy, những công việc đó đem lại sự ổn định cho cuộc sống của gia đình tôi.
Nên cách duy nhất sau khi khóc là tôi lại tìm đến với mẹ, trò chuyện với mẹ, mà chẳng biết mẹ có nghe thấy không nữa?
Có một buổi chiều, bọn con trai trong lớp của tôi cướp nốt đi những bức tranh vẽ hoa Lưu Ly cuối cùng của tôi. Tôi không buồn đuổi theo để đòi lại như những lần trước nữa.
Tôi lặng lẽ bước đi trên thung lũng Lưu Ly, nơi hiếm khi có người bén mảng tới đó, những giọt lệ cứ đua nhau lăn dài, lăn dài trên đôi má, tôi cũng chẳng buồn quệt nó đi, cứ để vậy có lẽ là tốt hơn…
Rồi tôi ngồi suốt ba giờ đồng hồ trên cánh đồng Lưu Ly, tôi lặng lẽ ngắm nhìn những cánh hoa mỏng manh, nhỏ nhoi và yếu ớt đó trong ánh nắng chiều tà. Phải chăng Lưu Ly còn đại diện cho sự lãng quên
Sẽ không ai biết tôi đang khóc, cho tới khi Pi xuất hiện…
– Sao cậu lại ngồi ở đây một mình vậy Lưu Ly, chiều muộn rồi, cậu nên về nhà đi!
Tôi ngạc nhiên trước sự hiện diện của Pi, bởi từ trước tới giờ tôi không nói chuyện với Pi.
– Bọn chúng nó bỏ đi hết rồi. Chúng bảo tớ đem trả lại những bức tranh cho cậu!
Tôi quay lại thì thấy trên tay Pi đang cầm những bức tranh của tôi
Rồi tôi chẳng nói chẳng rằng, tôi giật phắt lấy những bức tranh đó trên tay Pi. Rồi tôi xé…xé…cứ thế tôi xé, xé vụn từng bức tranh một trước sự ngạc nhiên vô cùng của Pi
– Cậu?
Rồi tôi vơ vội lấy chiếc cặp nằm chỏng trơ dưới đất khoác lên vai
– Pi, cậu làm ơn bảo với bọn chúng là lần sau nếu muốn lấy những bức tranh hay thứ gì của tôi, thì cứ việc đến tìm tôi
– Tớ…
– Mà này Pi…cậu đừng có suốt ngày lẽo đẽo đi theo bọn chúng như vậy nữa, làm như vậy cậu không thấy mình yếu đuối và hèn nhát lắm sao?
Nói rồi tôi đi thẳng, bỏ Pi lại đó với những cảm giác khó mà lột tả được
Chẳng hiểu sao, tôi lại có thể nói ra với Pi những lời đó. Dù sao thì Pi cũng chẳng làm sai điều gì, trong lớp Pi cũng như tôi vậy, cũng chẳng có bạn bè, cũng toàn chơi một mình, cũng nhỏ bé và yếu đuối như tôi. Những điều đó tôi có thể thông cảm với cậu ta, nhưng cái việc mà cậu ta chịu sự sai bảo của mấy đứa ngổ ngáo trong lớp làm tôi không thể chịu đựng được.
Ngẫm lại những lời tôi nói với Pi, tôi cũng cảm thấy có lỗi…Có cơ hội tôi nghĩ mình cần phải xin lỗi cậu ta
***
Khi mà bạn chạm vào lòng tự ái của một đứa con trai thì bỗng chốc từ sự tự ái đó sẽ trở thành một thứ gì đó mạnh mẽ lắm!
Pi cũng thế
Ngày hôm đó mọi chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng của tôi
Bọn chúng đón đầu tôi ở một góc trong sân trường
– Lưu Ly à? Nghe nói cậu lại sáng chế ra một thứ gì đó hay ho lắm, có thể cho bọn này chiêm ngưỡng một chút được không?
– Tôi chẳng có cái gì để cho cậu chiêm ngưỡng đâu, nói thật là tôi chẳng sáng tạo ra cái khỉ gió gì cả
Bọn chúng cười ồ lên trước sự tức giận của tôi
– Ờ thì tụi này nghe đồn vậy thôi?
– Là ai đã nói với các cậu?
– Ờm …thì là thằng Pi cậu bạn bé bỏng của Lưu Ly đó
– Tôi chẳng có thứ gì cả, chẳng có gì hết, các cậu tránh ra đi, các cậu tha cho tôi đi, tôi cầu xin đấy
– Nhưng trước tiên phải cho tụi này khám cặp của Lưu Ly đã…
– Không bao giờ!
Tôi ôm chặt chiếc cặp trước ngực mình, điều đó càng làm cho bọn chúng thêm nghi ngờ hơn.
Rồi một đứa trong bọn chúng giằng nhanh lấy chiếc cặp từ tay tôi. Tôi giằng lại, nhưng không được, chiếc cặp trượt khỏi đôi tay nhỏ bé của tôi làm cho tôi thì ngã nhoài ra đất. Đau điếng.
Bỗng nhiên từ đâu đó…có một dáng người nhỏ thó quen thuộc, lao nhanh ra, đó là Pi. Có lẽ cậu ta đã nấp ở một chỗ kín đáo nào đó để theo dõi mọi chuyện xảy ra ở đây
– Trả lại cậu ấy đi? Ánh mắt Pi nhìn thẳng vào đứa đang cầm chiếc cặp của tôi, trông cậu ấy cương quyết lắm
– Pi …Chẳng phải mày về phe tụi tao sao, chẳng phải mày tiết lộ bí mật cho tụi tao sao
– Tao chưa bao giờ về phe tụi mày, tao chưa bao giờ tiết lộ bí mật nào cả. Pi gào to lên
– Mày nên biết cách xử sự đó Pi à, khôn hồn thì dẹp ra một bên đi, định chơi trò anh hùng giải cứu mỹ nhân sao?
Pi chẳng thèm nói thêm nửa lời nào nữa. Pi lao nhanh sang đứa đang cầm chiếc cặp cậu ta thụi vào bụng hắn một cái đau điếng, rồi vơ vội lấy chiếc cặp lẳng nó sang chỗ tôi
– Chạy mau đi Lưu Ly! Chạy mau
Tôi vẫn đứng đó, chết điếng người. Có thể do tôi quá bị sốc khi mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cậu ta chết chắc, nhưng tôi biết làm gì hơn đây.
Rồi sau đó, tôi chạy đi và bỏ rơi cậu ấy!
Ngày hôm đó Pi bị bọn chúng đánh một trận nhừ tử.
Tôi chạy tới thung lũng hoa Lưu Ly, tôi ngồi im, người tôi run lên bần bật vì sợ hãi
Chỉ tới khi tôi nhìn thấy Pi đang thất thểu đi về phía tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mặt cậu ấy thâm tím ở chân tay, ở mặt và có vài chỗ đang chảy máu.
Tôi bôi thuốc cho cậu ấy, băng bó lại những vết thương hở cho cậu ấy
– Tớ … tớ xin lỗi
– Không sao…không sao đâu Lưu Ly. Cậu ấy vẫn cười được
Còn trong lòng tôi cái cảm giác hối hận cứ chen lẫn với sự bối rối, bối rối vô cùng.
***
Pi mới chuyển đến lớp tôi năm chúng tôi học lớp 7. Cậu ấy có thân hình nhỏ thó, duy chỉ có đôi mắt là sáng hơn cả.
Khi cậu ấy mới chuyển tới, điều duy nhất tôi để ý tới cậu ấy, đó là cậu ấy chẳng bao giờ nói chuyện với ai trong lớp, khi tan học thì y như rằng sẽ có một chiếc xe ô tô sang trọng tới đón cậu ấy về.
Tôi bắt đầu để ý tới cậu ấy nhiều hơn khi cậu ấy đem trả lại cho tôi những bức tranh, và tôi đã mắng xối xả vào mặt cậu ấy. Lần đó tôi ghét cậu ấy lắm, yếu đuối và hèn nhát, vì tôi chúa ghét những ai phải chịu sự sai khiến của người khác, nhưng thực ra mọi chuyện không phải là như vậy. Lần đó cậu ấy đã làm cách nào đó, để lấy lại những bức tranh của tôi từ bọn chúng, rồi cậu ấy đem nó tới cho tôi, nhưng vì lý do nào đó cậu ấy lại nói rằng mình bị sai khiến để làm việc đó. Có lẽ cậu ấy có lý do của riêng mình.
Cậu ấy chưa bao giờ là một cậu bé yếu đuối và hèn nhát cả, trước đó bây giờ và cả về sau này nữa.
Những tháng ngày sau đó, sau trận đòn nhừ tử đó! Lạ thay, mấy đứa ngỗ ngược trong lớp không còn dám trêu chọc tôi nữa, cũng không dám đánh Pi nữa, chẳng hiểu sao tự nhiên chúng lại trở nên ngoan ngoãn đột xuất như vậy. Cũng kể từ lần đó Pi hòa đồng với mọi người trong lớp hơn, và dĩ nhiên là cả tôi nữa. Tôi nghĩ điều đó đều tốt cho cả hai chúng tôi
Những tháng ngày sau nữa, là những ngày bình yên trên thung lũng Lưu Ly
Tôi nhận ra trong sự việc này, tôi học được khá nhiều thứ:
Sự can đảm!
Sự mạnh mẽ!
Và một tình bạn, một người bạn…là Pi