Lưu Ly Mong Manh

Chương 1: Thung lũng hoa lưu ly

Tôi có một cái tên rất đặc biệt – Lưu Ly! Đôi khi có người còn gọi tôi là Hoa Lưu Ly

Lũ con gái trong lớp tôi, thường trầm trồ khen ngợi sao tôi lại có cái tên đẹp thế, tên gọi của một loài hoa cánh nhỏ màu xanh, màu vàng hay màu tím.

Loài hoa mọc rất nhiều trên mảnh đất của chúng tôi, và thậm chí còn có hẳn một thung lũng mang tên loài hoa này- thung lũng hoa Lưu Ly.

Có lần ba nói với tôi rằng: “Mẹ của tôi rất yêu thích loài hoa đó, vì ngày xưa bà ngoại cũng thường gọi mẹ là Lưu Ly. Lưu Ly không đơn thuần là một loài hoa đẹp, mà ẩn sâu trong những cánh hoa mỏng manh và nhỏ nhoi đó, luôn chứa đựng một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nói về sự hy vọng, đừng bao giờ lãng quên của những đôi lứa yêu nhau khi chia xa hay những kỷ niệm khi ta chung sống cùng nhau trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời.

Ba nói mẹ luôn thích như vậy, nên khi chào đời tôi đã có tên là Lưu Ly. Đôi lúc tôi cảm thấy nó cũng đơn thuần chỉ là một cái tên thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Tôi chỉ biết rằng mẹ mà thích là tôi cũng thích rồi. Bởi tôi luôn yêu quý, luôn trân trọng tất cả những gì liên quan tới mẹ.

Mẹ thích vẽ thì tôi cũng thích vẽ, mẹ thích đọc sách nên tôi cũng dành ra 30 phút mỗi ngày để tìm những niềm vui, sự lý thú trong những cuốn sách. Mẹ thích cùng ba ngắm mặt trời lặn ở thũng lũng hoa Lưu Ly vào mỗi buổi chiều mùa hạ, nên cứ khi nào rảnh rỗi tôi đều rủ ba, rủ cả anh Dương ra thung lũng hoa Lưu Ly để ngắm mặt trời lặn vào những chiều hoàng hôn…không có mẹ ở bên.

Năm tôi lên 8 tuổi. Mẹ mất vì một cơn bạo bệnh. Khi ấy tôi chỉ là một đứa trẻ con, chẳng biết gì, chỉ biết rằng vào một ngày, mẹ cứ nằm mãi, nằm dài trên chiếc giường trong căn phòng bé nhỏ của mẹ, lúc đó trông mẹ gầy đi nhiều lắm, đôi môi mẹ tái nhợt. Nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt của ba, của anh Dương và của tôi, mẹ đều nở một nụ cười hiền hậu, trìu mến và dịu dàng như những tia nắng mùa thu vậy!

Tôi cứ đinh ninh rằng mẹ chỉ ốm vặt thôi, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, rồi mẹ sẽ khỏe lại, mẹ sẽ lại vẽ, mẹ sẽ lại đọc sách, sẽ lại cùng chúng tôi ngắm cảnh mặt trời lặn trên thung lung Lưu Ly như ngày nào thôi. Tôi đã luôn tin như vậy, tôi đã tin rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ trở lại như ban đầu.

Tôi còn mường tượng đến những bữa ăn ấm cúng quay quần bên chiếc bàn bé nhỏ trong căn bếp bên lò sửa của chúng tôi vào những mùa đông lạnh giá. Và khi mùa xuân tới tôi và mẹ sẽ ra thung lũng Lưu Ly chọn lấy những đóa Lưu Ly hoàn hảo nhất đem về trang trí cho căn nhà bé nhỏ của chúng tôi.

Nhưng để rồi, cho tới một ngày, một ngày tắt nắng, những cơn gió cũng không còn thổi nữa, những đóa hoa cúc, hoa hồng, hoa ti-gôn chợt héo úa trong khu vườn nhỏ xinh của chúng tôi. Ngày đó, mẹ đã ra đi, đi tới một nơi rất xa mà cha xứ nói rằng: Đó là Thiên Đường.

Tôi chẳng cần biết thiên đường là cái quái quỷ gì, là nơi quái quỷ nào. Chỉ biết rằng mẹ đã bỏ chúng tôi đi thật rồi, bỏ đi mãi mãi mà chẳng bao giờ trở lại được nữa.

Khi ấy, anh Dương ôm chặt lấy tôi, không cho tôi lao ra theo đoàn người đang đưa linh cữu của mẹ tôi ra nghĩa trang đằng sau nhà thờ. Tôi òa lên khóc nức nở, tức tưởi, ấm ức, tôi vũng vẫy hòng thoát khỏi vòng tay của anh Dương, nhưng chẳng được.

Tôi khóc, anh Dương cũng khóc. Còn ba tôi chỉ biết ngồi đó lặng lẽ ngắm nhìn những đóa hoa Lưu Ly đã héo úa tự bao giờ.

“Đừng khóc nữa em gái bé nhỏ của anh, mẹ là hoa Lưu Ly, nên em cũng là hoa Lưu Ly. Lưu Ly tuy nhỏ nhoi, mỏng anh nhưng Lưu Ly không yếu đuối, Lưu Ly kiên cường, Lưu Ly mạnh mẽ lắm. Nín đi! Đừng khóc nữa”

Anh Dương an ủi tôi, ôm chặt tôi vào lòng như thể anh sợ tấm thân nhỏ bé, mỏng manh của tôi sẽ ngã khụy xuống.

Tôi vẫn khóc, khóc nhiều ngày sau đó vào những buổi chiều. Rồi khi đó, tôi nhớ tới những lời cuối cùng mẹ nói với tôi, trước khi mẹ ra đi…

“Lưu Ly à? Con vẫn nhớ ý nghĩa của loài hoa, tên con chứ?”

“Dạ, có ạ”

Mẹ nắm lấy bàn tay đôi, mỉm cười dịu dàng:

“Rồi mẹ sẽ đi tới một nơi thật xa, rất xa…nơi chỉ có những vì sao thôi, những vì sao trên bầu trời kia đó…Mẹ đi một mình thôi nhưng mẹ sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn đâu. Vì mẹ biết Lưu Ly ngoan của mẹ sẽ không bao giờ quên mẹ đâu, cả ba con và anh Dương nữa”

Nói đến đó, mẹ bật khóc. Tôi cũng khóc!

Có lần tôi nghe một đạo sỹ nói rằng: “Những người đã khuất, sẽ không bao giờ rời xa ta nếu như ta vẫn luôn nghĩ tới họ, nhớ về họ, nghĩ tới họ với những kỷ niệm, với tất cả những gì đẹp đẽ nhất trong cuộc đời”

Tôi luôn tin điều đó, bằng chứng là những tháng ngày sau ấy, những tháng ngày sau khi mẹ rời bỏ cuộc sống của chúng tôi. Tôi không khi nào thôi nhớ về mẹ!

Vào mỗi buổi chiều, tôi đều rủ anh Dương, đôi khi là cả ba. Chúng tôi cùng nhau ra thung lũng Lưu Ly để ngắm mặt trời lặn.

Những ngày cuối tuần tôi thường hay mang giá vẽ rat hung lũng để vẽ. Ai cũng bảo tôi vẽ đẹp, có lẽ tôi thường hưởng điều đó từ mẹ. Tôi luôn trân trọng nó, như ý nghĩa của những bông hoa Lưu Ly vậy: Xin đừng quên tôi.

“Mẹ à, dù mẹ có đi xa tới bất cứ đâu hay nơi nào, thì những hình ảnh của mẹ vẫn sẽ mãi nằm lại ở trong trái tim của ba, của anh Dương và của con nữa. Luôn như vậy! Mẹ nhé”