Mùa Đông Ở Berlin

Chương 46: Adam của tôi (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B23

Mối khi mối quan hệ giữa người với người vượt qua rào cản nào đó, rất dễ thay đổi nhanh chóng.

Giống như tôi và Nam Nam.

Ban đầu chúng tôi đều giấu diếm, sợ bị người kia biết, sợ người kia thấy mình ghê tởm.

Sau này chúng tôi bắt đầu khát khao nhau không thể kiểm soát được, nhưng chỉ có thể thận trọng, kiềm chế khát vọng đó.

Nhưng sau khi chúng tôi làm chuyện đó trước Tết nhân lúc nhà vắng người, thế giới đã bắt đầu thay đổi mạnh mẽ.

Mỗi sáng, chúng tôi chui vào toilet hôn nhau trước khi cả nhà thức dậy, trong phòng tắm nhỏ bằng kính mờ, anh dựa vào bức tường lát gạch lạnh lẽo, ôm chặt eo tôi.

Nơi đây trở thành căn cứ bí mật của chúng tôi, cánh cửa phòng tắm đóng kín không chỉ khóa lại một không gian bí mật, mà còn cả tiếng gào thét của du͙© vọиɠ bị kìm nén trong chúng tôi.

Thỉnh thoảng chúng tôi lại trốn ở đó để giải tỏa ham muốn cho nhau, giải quyết nhanh gọn, ngày nào cũng như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Nhưng, đúng là chúng tôi đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Từ nhỏ tôi đã không phải một đứa trẻ ngoan, nhưng tôi thực sự không làm chuyện gì xấu xa, ít nhất tôi có thể phân biệt đúng sai, biết mình nên làm gì và đang làm gì.

Nhưng Ngu Nam như con quỷ nhỏ cầm kích ba mũi* trong tay, khơi dậy mọi suy nghĩ xấu xa trong tôi.

(*Vũ khí lạnh của TQ.)

Chẳng hạn như, khi cả gia đình năm người đang ngồi ăn cơm, tôi sẽ cố tình duỗi chân móc chân em, trông dáng vẻ đỏ tai xấu hổ của em thật đáng yêu, thật thú vị.

Chẳng hạn như, tôi sẽ nhân lúc em trai em ngủ, cố tình lên giường em, nằm trong chăn ôm em hôn em trong màn đêm tĩnh lặng.

Chẳng hạn như, khi bốn người đi chơi, tôi sẽ kiếm cớ gọi Nam Nam đi, liều lĩnh kéo em đến một quán trọ nhỏ không cần chứng minh thư để thuê phòng.

Tóm lại, tôi làm mọi chuyện xấu.

Nam Nam rất dung túng tôi, sẽ không bao giờ từ chối.

Em như miếng bánh mật đáng yêu, luôn bị tôi làm cho mềm nhũn.

Có lúc tôi cố tình hỏi em có sợ không, em luôn lắc đầu, nói điều duy nhất em sợ là tôi không muốn em nữa.

Lúc em nói câu này, em đang vã mồ hôi vì tôi, mái tóc cắt ngang trán ướt đẫm, khiến người ta yêu thương.

Trên cơ thể chúng tôi viết đầy bí mật, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng với những nét chữ vô hình đó. Vì vậy, vào tuần cuối cùng của kỳ nghỉ đông, tôi kéo Nam Nam đi làm một chuyện.

Chúng tôi đến một tiệm xăm, tôi nói tôi muốn xăm tên em lên người tôi.

Đây là hành vi rất bốc đồng. Nhưng tôi biết rõ, dù mai này quan hệ của chúng tôi trôi về đâu, em đều là nút thắt tình yêu mà đời này tôi không thể tháo ra, nên được tôi trịnh trọng giữ lại trong cuộc đời.

Tôi nói với thợ xăm rằng tôi muốn xăm chữ “Nam” trên vai sau. Nam Nam hỏi tôi sao lại xăm ở đó, tôi lén nói với em, vì lần nào em cũng thích cắn vai tôi, chỗ đó là dành riêng cho em.

Em đỏ mặt, có lẽ đang nhớ lại dáng vẻ dễ thương của mình những lúc ấy.

Nhưng chắc chắn em không thể nhớ rõ cảnh tượng đó bằng tôi, vì tôi biết rõ dáng vẻ đáng yêu nhất của em hơn cả em.

Sau đó em cũng muốn xăm cùng tôi, nhưng tôi không nỡ để em chịu đau nên không cho.

Thật ra xăm một chữ cũng bình thường thôi. Nam Nam ngồi bên cạnh cau mày nói chuyện phiếm với tôi, nhưng tôi chẳng thấy đau mấy.

Với tôi, thay vì nói đó là hình xăm thì nên nói đó là một nghi thức. Thời thiếu niên xốc nổi, tôi khảm tên người mình yêu lên da thịt bằng cách này, hơi ngây ngô nhưng rất chân thành.

Đêm đó, tôi lén chạy tới giường em, hôn lên mắt cá chân, hôn đầu gối, hôn cái rốn và trái cổ của em, cuối cùng hôn lên môi em.

Phía trên ván giường mà chúng tôi có thể ngẩng đầu là thấy, em trai ruột của em đang ngủ say, còn em đang hôn môi với anh trai mình.

Tình yêu giữa chúng tôi là bông hoa xấu xa không thể tha thứ nhất, nó vươn mình mạnh mẽ trong góc khuất không có ánh sáng mặt trời.

Tôi kề bên tai em hỏi: “Sao em nóng thế?”

Em đáp: “Vì anh đấy.”